Cô nằm xuống giường bên cạnh anh, yên tĩnh ngủ thiếp đi, ánh mắt Dạ Nghiên Tịch chăm chú nhìn xuống gương mặt đang nhắm mắt của cô, nước da của cô từ bé đã trắng ngần, mịn màng, láng mịn, khỏe mạnh.
Lông mày không cần vẽ, khuôn mặt không hề trang điểm, từ nhỏ đã xinh đẹp, quyến rũ tự nhiên.
Dạ Nghiên Tịch thực sự quá mệt, sự chú ý quan sát của anh không hề gây ra bất cứ áp lực nào, lúc này một bài tay của cô đang nắm chặt lấy cánh tay anh, không muốn rời xa.
Phong Dạ Minh mỉm cười, cũng không làm ồn cô, bây giờ anh cũng cảm thấy sợ hãi, nếu như quả lựu đạn đó ném lên người cô, còn anh thì không kịp bảo vệ cô, anh không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao nữa.
Anh khẽ nắm lấy bàn tay đang đặt trên cánh tay anh, ngón cái vuốt nhẹ ngón tay cô.
Có lẽ do quen cầm súng, tay cô không được mịn màng lắm nhưng đối với anh đó là một đôi bàn tay đẹp nhất.
Chừng năm giờ chiều, ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân, Phong Dạ Minh thấy ông Phong bước vào, anh đoán rằng chắc ông nhận được tin nên tới đây ngay lập tức.
Dạ Nghiên Tịch đang nằm ngủ cũng rất nhạy bén, cô liền ngẩng đầu lên, vén tóc mai trước trán ra, nhìn anh bằng đôi mắt mơ màng vừa mới ngủ dậy: "Em ngủ bao lâu rồi."
"Hai tiếng." Phong Dạ Minh giúp cô vuốt tóc.
Dạ Nghiên Tịch nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài sắp tới cửa liền đứng thẳng người dậy, đón người bên ngoài.
Cửa mở ra, quả nhiên là ông Phong tới, ông vô cùng xót ruột khi thấy người cháu nội bị băng bó toàn thân.
"Dạ Minh." Ông khẽ gọi một tiếng, sau đó bước tới nhìn anh, ánh mắt vô cùng quan tâm.
"Ông, con không sao cả." Phong Dạ Minh bình tĩnh an ủi một câu.
Ông Phong thở dài, việc này Dạ Lương Thành đã gọi điện cho ông, cũng nói rõ nguyên nhân, lại xin lỗi ông, nhưng ông biết việc này không thể trách ai cả.
Gặp phải những việc thế này, biểu hiện của cháu nội ông vô cùng dũng cảm, là ông nội của anh, ông cảm thấy rất tự hào.
"Mời ông ngồi." Dạ Nghiên Tịch kéo một chiếc ghế ra cho ông, sau đó nói với Phong Dạ Minh: "Em đi gặp bác sĩ trao đổi một chút, anh nói chuyện với ông nhé."
Nói xong Dạ Nghiên Tịch liền bước ra ngoài, để lại không gian trò chuyện cho hai ông cháu họ.
"Dạ Minh, ông biết lần này con phải chịu uất ức, nhưng ông hy vọng con ở lại căn cứ sinh sống, ông không cần con có chiến công lớn lao, ông chỉ mong sao con bình an vô sự." Khóe mắt ông Phong rơm rớm lệ, ông giơ tay lau khẽ nước mắt: "Ông cũng chỉ có mình con thôi."
Phong Dạ Minh nhìn ông an ủi: "Ông đừng lo lắng, mạng con lớn lắm."
Ông Phong đã từng một lần người đầu bạc phải tiễn người đầu xanh, ông thực sự không hi vọng đứa cháu cuối cùng của mình xảy ra chuyện gì.
"Thằng bé này, lớn mạng là một chuyện, mạng chỉ có một mà thôi, ông hi vọng con hãy biết trân trọng."
"Con đương nhiên sẽ trân trọng, dù sao thì con cũng còn phải lấy vợ sinh chắt cho ông nữa!" Phong Dạ Minh
Ánh mắt ông phong lập tức vụt sáng: “Sao thế? Con có bạn gái rồi sao? Khi nào dẫn bị nhà ra mắt ông đây?"
"Ông, chả phải ông đã gặp mặt cô ấy rồi sao?" Phong Dạ Minh cười hỏi.
Ông Phong lập tức giật mình, vui mừng khôn xiết: "Ý con là cô Dạ vừa nãy sao? Các con đang hẹn hò?"
Phong Dạ Minh gật đầu: "Vâng, chúng con đang hẹn hò rồi."
Ông Phong vô cùng vui mừng: "Con nhà họ Dạ, tốt lắm! Rất ưu tú, ba mẹ của cô bé cũng là người rất xuất sắc, con đúng là có phúc."
Phong Dạ Minh thấy ông nói vậy cũng có phần cảm khái! Đời này anh tích được công đứng gì mới có thể ở bên cạnh cô?
Lúc này Dạ Nghiên Tịch căn bản không biết hai ông cháu họ đang nói chuyện gì, cô đang đi tìm bác sĩ.
"Vết bỏng của anh Phong không quá nghiêm trọng, thuộc loại bỏng nhẹ, hơn nữa diện tích cũng không lớn, qua hai ngày nữa là có thể xuất viện nhưng cần phải theo dõi chăm sóc kĩ lưỡng vấn đề nội tạng, vì anh ấy phải chịu lực nổ mạnh, nội tạng bị ảnh hưởng, sẽ trở nên khác suy yếu, thời gian này tốt nhất hãy nằm giường nghỉ ngơi, ăn uống thanh đạm một chút."
"Vâng, tôi biết rồi, bác sĩ." Dạ Nghiên Tịch bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, cô nhìn về phía phòng bệnh của Phong Dạ Minh, cô tạm thời không đi làm phiền hai ông cháu họ trò chuyện.
Cô liền đi dạo trong hoa viên ở bên dưới cho khuây khỏa, việc đè nặng trong lòng cô chính là suy nghĩ của ba cô về việc lần này, cô hy vọng nhiệm vụ lần này ba cô sẽ đánh giá tốt về anh.
Phong Dạ Minh mặc dù tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng anh chắc chắn vẫn rất muốn đứng dậy lại, trở thành vương giả.
Dạ Nghiên Tịch lặng lẽ ngồi ở bên dưới hơn nửa tiếng đồng hồ sau đó mới đứng dậy về lại phòng bên.
Lúc này ông Phong đã nghe xong cháu nội mình kể về chuyện tình yêu của anh, trong lòng cũng yên tâm hơn hẳn.
Thế này xem ra, cháu ông chắc chắn sắp kết hôn rồi.
"Được rồi, đợi Dạ thủ trưởng trở về, ông sẽ nói chuyện với anh ta, tranh thủ sớm tổ chức hôn sự cho hai đứa."
"Không được đâu ông, bây giờ con đang trong thời gian giáng cấp, đợi con quay trở lại với thân phận trước đây rồi tính."
Ông Phong thực sự quá hào hứng, chỉ mong muốn bế chắt nội ngay vì thế mới muốn tổ chức hôn lễ sớm, nghe cháu nội nói vậy ông lại kìm lòng xuống.
"Được, mấy đứa trẻ các con quyết định là được."
Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân vọng vào, mặc dù rất nhẹ nhưng Phong Dạ Minh vẫn nghe thấy, anh liền nói nhỏ với ông mình: "Ông ơi, lát Nghiên Tịch vào ông cứ giả vờ không biết chuyện của chúng con nhé."
Ông Phong gật đầu đồng ý, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Dạ Nghiên Tịch bước vào.
Ông Phong mỉm cười nhìn tới: "Nghiên Tịch à! Tiếp tới phiền con chăm sóc Dạ Minh nhé."
"Đó là việc con nên làm." Dạ Nghiên Tịch mỉm cười.
"Vết thương của Dạ Minh hai ngày nữa có thể xuất viện, ông có một căn nhà mới, dọn dẹp sạch sẽ để Dạ Minh dưỡng thương, vậy con hãy cùng nó dọn qua đó ở."
Phong Dạ Minh giật mình, là ông cố tình sắp đặt vậy!
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười: "Vâng, ông cứ yên tâm, con sẽ dọn qua chăm sóc anh ấy."
Ông Phong quay đầu lại nhìn cháu nội mình: "Vậy ông đi trước nhé, con chú ý nghỉ ngơi, hôm khác ông lại vào thăm."
Nói xong ông Phong liền rời đi, Dạ Nghiên Tịch tiễn ông xong lại quay vào nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh: "Anh và ông vừa nói chuyện gì vậy?"
Phong Dạ Minh mỉm cười: "Nói về em, ông cứ hỏi về quan hệ của chúng ta."
"Vậy anh nói rồi phải không?" Dạ Nghiên Tịch có chút mắc cỡ.
Phong Dạ Minh gật đầu: "Nói rồi, nếu không sao ông anh có thể nhiệt tình sắp xếp nhà cho chúng ta ở chung như vậy chứ?"
Dạ Nghiên Tịch mặt ửng hồng ngồi xuống bên cạnh anh nói: "Bác sĩ nói mặc dù vết bỏng sau lưng anh không quá nghiêm trọng nhưng lục phủ ngũ tạng bị chấn thương, cần nằm giường nghỉ ngơi, ăn đồ ăn thanh đạm, điều trị một tháng."
Phong Dạ Minh không nghĩ ngợi gì cả, chỉ muốn ở bên cạnh cô, sống trong một mái nhà ấm áp, trải nghiệm cuộc sống chỉ có hai người.
"Ừ, nghe em hết, em bảo anh làm gì anh cũng làm." Phong Dạ Minh ngoan ngoãn bật cười.
Dạ Nghiên Tịch vừa cười vừa giơ tay nắm chặt tay anh, tình yêu ngập tràn trong ánh mắt.
Thần sắc của Phong Dạ Minh cũng rất nghiêm túc, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, đáy mắt dịu dàng lưu luyến, mãn nguyện.
Đời này có cô là đủ.
Hai ngày sau, Phong Dạ Minh làm xong thủ tục xuất viện, ông Phong đích thân tới đón, đi xe của bệnh viện tới thẳng cổng của một căn biệt thự độc lập.
Mặc dù biệt thự không quá lớn nhưng sắp xếp rất gọn gàng, ngăn nắp, ấm áp và cũng không mất đi vẻ thời thượng của tuổi trẻ.
Đây vốn dĩ là nhà ông Phong chuẩn bị cho Phong Dạ Minh kết hôn, ông cả đời tận tụy, không hề có thu nhập không rõ ràng, vì thế nhà ông có thể mua cũng chỉ là một căn biệt thự nhỏ thế này.
Dạ Nghiên Tịch bước vào liền yêu thích ngay, Phong Dạ Minh sau lưng cũng chậm rãi bước tới bên cạnh cô: "Hơi nhỏ một chút, sau này chúng ta sẽ đổi căn lớn hơn."
Dạ Nghiên Tịch quay người mỉm cười nói: "Đối với em như vậy là đủ rồi."
Dạ Nghiên Tịch không phải là kiểu con gái theo đuổi vật chất thời này, theo đuổi nhà lầu xe hơi, mong muốn trong lòng cô chẳng qua chỉ là cuộc sống bình an, ổn định, trước đây sống cùng ba mẹ, nhà là nơi ấm áp nhất, bây giờ có anh, có thể cùng anh chung sống trong một ngôi nhà nhỏ êm đềm, hạnh phúc, cô đã cảm thấy rất vui rồi.
Hơn nữa đây là tấm lòng của người lớn tuổi.
Hai người bước vào, thu dọn bên trong sạch sẽ ngăn nắp, Dạ Nghiên Tịch lại vào bếp quan sát một lượt, phòng rất lớn, sau này cô có thể dùng để nấu cơm cho Phong Dạ Minh.