Hắn liền cảm thấy như có một luồng ghen tuông vô hình trong tim dâng trào lên, hắn đưa tay ra nhấn một cái, tắt màn hình.
Nhan Lạc Y ngạc nhiên nhìn hắn: "Sao vậy?"
"Thời gian cũng muộn rồi, nên đi ngủ rồi." Giọng Phan Lê Hân trầm xuống, đứng lên trước, hướng cô nói: "Đi thôi! Phòng của em sắp xếp xong rồi đó."
Nhan Lạc Y đứng dậy cùng hắn đi về phòng, lòng Phạn Lê Hân vẫn có chút không vui, hắn cũng không ngờ, bản thân cũng sẽ có ngày biết ghen.
Lưu phu nhân và dì Lưu đang vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu, nhìn thấy hai người đi lên,Liễu phu nhân cười nói:" Lê Hân, con đưa Lạc Y lên lầu nghỉ ngơi đi! Phòng của Lạc Y ở cạnh phòng của con đó."
Nhan Lạc Y cười mỉm, trong lòng dâng lên nhiệt ý, cô cảm thấy có vẻ như dì Liễu đã cố ý an bài như vậy.
"Vâng, mẹ, hai người cũng sớm đi nghỉ đi." Phan Hân Lê tự nhiên mà trả lời lại.
"Nhan Lạc à, dì thường đi ngủ sớm, nếu con cần cái gì, cứ gọi Lê Hân giúp con."
"Vâng ạ, dì Liễu, dì đi nghỉ sớm đi ạ!" Nhan Lạc Y hiểu chuyện gật đầu.
Liễu phu nhân và người giúp việc mđều ngủ ở tầng hai, tầng ba liền trở thành của hai bọn họ.
Tầng lầu của biệt thự đều vô cùng cao, hiệu quả cách âm của tầng hai và tầng ba cũng vô cùng tốt.
Phan Lê Hân dẫn Nhan Lạc Y đến cửa phòng của cô, hướng cô nói," Phòng của em đây, đi nghỉ sớm đi."
"Ừm, được rồi, anh Lê Hân cũng sớm nghỉ ngơi đi." Nhan Lạc Y có chút thẹn thùng, đẩy cửa cửa đi vào.
Chỉ thấy trong phòng giường chiếu đã được sắp xếp trông vô cùng ấm áp, còn có chăn bông, Liễu phu nhân còn rất săn sóc mà chuẩn bị cho cô một bộ đồ ngủ,hơn nữa vừa nhìn liền biết đây là kiểu mà thanh niên thường mặc.
Đây là do Liễu phu nhân mấy ngày trước mua về, bà đã quyết định đặt mua hết các đồ mà Nhan Lạc Y cần dùng, coi cô như người nhà mà đối đãi.
Nhan Lạc Y quyết định đi tắm rồi đi ngủ, cô thật sự có chút mệt rồi.
Nhan Lạc Y tắm xong liền nằm vào trong chăn, nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng mưa, cô không có gì để giết thời gian, liền suy nghĩ lung tung, không khỏi nghĩ đến cái ngày cuối cùng gặp Phan Lê Hân.
Tiệc cưới ngày hôm đó, đại sảnh tổ chức yến hội vô cùng náo nhiệt, mà trong hoa viên thì yên lặng không người, cô nhìn thấy bóng hình cao lớn của hắn đang ở đấy gọi điện thoại, mà cô thì ôm mục đích lại gần hắn.
Nếu như để cô trở về ngày đó, cô đến nằm mơ cũng không dám nghĩ, cuối cùng lại có thể có duyên phận với hắn, sẽ được bước vào nhà hắn, sẽ ngủ sát vách phòng hắn, sẽ nhận được yêu mến của hắn.
Nhan Lạc Y không nén nổi mà nở nụ cười, lâm vào mộng đẹp, quay trở về ngày đầu gặp gỡ, gặp được hắn trong mơ, cô nhào vào ngực hắn, tựa như nghìn năm chờ đợi một người.
Trong phòng ngủ chính, Phan Lê Hân cũng đi tắm, mặc bộ đồ ngủ sãm màu, hắn giờ phút này, ngồi trên sô pha, theo thói quen cầm sách đọc trước khi đi ngủ, nhưng mà lúc này, trong đầu hắn lại thấp thỏm một loại cảm giác.
Cảm giác này không phải là cảm giác buồn bực, mà là, tâm tình nhấp nhô, vẫn không thể tĩnh tâm được.
Trong đầu không tự chủ được mà nghĩ đến người con gái ở cách vách, nghĩ đến em ấy đang làm gì, đã ngủ hay chưa?
Phan Lê Hân nghĩ một hồi, cảm giác lúc này liền có thêm chút chờ mong, lại có cả khát vọng.
Hắn đột nhiên buông sách, bước lớn đến cửa, thân ảnh hắn liền đã bước tới trước cửa phòng Nhan Lạc Y.
Hắn muốn gõ cửa, nhưng rồi lại do dự một chút, tay lại thu về.
Khi hắn đang chuẩn bị từ bỏ, một đạo sấm sét từ ngoài cửa sổ lóe lên, vô cùng dữ tợn.
Phan Lê Hân giật thót tim, hắn không chút do dự mà đẩy cửa bước vào, mà ở trong phòng tối đen, cô gái đang trong mộng đẹp vì tiếng sấm mà giật mình tỉnh lại, Nhan Lạc Y sợ đến mức ngồi dậy, mà lúc này, ngoài cửa có người bước vào, cô lập tức quay lại nhìn, Phan lê Hân trầm giọng hỏi:" Bị dọa rồi sao?"
Đang nói, một tia sấm sét xẹt qua cửa sổ, trong đêm tối rạch ra một vết hổng lớn, xé rách màn đêm.
Nhan Lạc Y xác thực là bị dọa sợ, cơ thể cô theo tiếng sấm vang dội mà run rẩy.
Phan Lê Hân thấy cô thật sự đang sợ, liền đi đến bên giường, dỗ dành," Đừng sợ."
Nhan Lạc Y trong lòng ấm áp, mím môi cười," Có anh ở đây, em không sợ."
Đang nói, một đạo bạch quang lại lóe lên ngoài cửa sổ, nhuộm sáng cả bầu trời.
Nhan Lạc Y nói không sợ, nhưng lại banh chóng bịt tai lại, bởi vì tiếp sau đây lại sẽ có tiếng sấm vâng dội.
Trong lúc Nhan Lạc Y đang bịt tai, thì một cánh tay kéo cô lại, đem khuôn mặt nhỏ nhắn đặt tại lồng ngực, để cô trốn vào.
Nhan Lạc Y bịt tai nhưng vẫn nghe được tiếng sấm, liền nghe thấy tiếng tim mình đập loạn, mặt cô nóng lên, người đàn ông vừa tắm xong vẫn còn lưu lại mùi sữa tắm, còn có vị đạo của người đàn ông đã trưởng thành.
Liễu phu nhân ở tầng hai cũng tỉnh lại, bà lập tức nhớ đến Nhan Lạc Y, nhưng bà không đi lên, bởi bà biết lúc này, con trai bà sẽ ở bên cạnh cùng với con bé.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa và tiếng sấm đan xen, đây là một đêm tồi tệ, Nhan lạc Y lại nghĩ tới ba nuôi và em trai, trong lòng liền lo lắng.
Sấm sét được nửa tiếng thì dần dần ngưng lại, Nhan Lạc Y liền bất tri bất giác mà ôm người đàn ông này được nửa tiếng.
Đợi khi hắn buông cô ra, mái tóc trở nên tán loạn trước ngực, cô quẫn bách mà chải lại tóc, ngẩng đầu cười dịu dàng, cảm kích nhìn hắn," Cảm ơn."
Dưới ánh đèn, đôi con ngươi hẹp dài đầy khêu gợi của Phan Lê Hân khiến Nhan Lạc Y thất thần mấy giây, giống như hoa si vậy.
Phan Lê Hân nhìn mái tóc dài xinh đẹp của cô, đưa tay qua, giúp cô chải lại, lúc này, dưới tia sáng lờ mờ, cô nở nụ cười ngọt ngào, khiến người động tâm.
Hắn cúi người, hôn lên trán cô, Nhan Lạc Y hô hấp có chút dồn dập, ánh sáng của đèn tường hắt lên chóp mũi cô, trong lòng hán khẽ động, lại bị mê hoặc mà nhìn xuống chóp mũi cô, cảm nhận vị ngọt của răng môi, hắn lại có ham muốn rồi.
Hai hàng lông mi của Nhan Lạc Y chớp động, bởi có chút thẹn thùng mà hai cánh môi khép mở, mà hắn bị đôi môi mỏng cám dỗ, nhẹ nhàng dán lên.
Hai môi chạm nhau, Nhan lạc Y cảm thấy hơi thở của hắn trở nên nặng nhọc thêm vài phần.
Trong đầu Nhan Lạc Y cũng trống rỗng mất mấy giây, tất cả mọi cảm giác đều tập trung ở trên môi.
Lần Này, Phan Lê Hân cũng không giống như lần trước làm quân tử chuồn chuồn lướt nước, lúc này, hằn thể hiện ra tất cả mọi khát vọng đối với cô.
Nụ hôn này kéo dài gần hai phút, gần như là muốn đem người hào tan, không khí trong phòng cũng đều nóng lên.
Đôi môi ôn nhu của hắn một lần nữa lại hạ xuống trán cô, mang theo một tia trấn an, Nhan Lạc Y nhìn đôi con ngươi thâm tình của hắn,lúc sáng lúc tối, bên trong đong đầy cảm xúc, cô liền hiểu rõ tâm tình hắn.
Cô cảm thấy tình yêu của hắn, như một tấm vải dày bao lấy cô, đem cô bọc lại, khiến cô ngoại trừ trầm mê, ngoại trừ tiếp nhận, thì không còn lựa chọn nào khác.
"Không còn tiếng sấm nữa, em ngủ cho thật ngoan, đừng nên suy nghĩ lung tung nữa." Giọng nói trầm thấp hạ xuống.
Nhan Lạc Y có chút không biết nên khóc hay cười, là hắn vừa chêu trọc người, lại còn muốn cô không nên suy nghĩ lung tung? Không công bằng mà!
Nhưng cô cũng chỉ có thể oán trách trong lòng, ngoài miệng lại không dám nói lung tung.
"Được, anh cũng đi ngủ sớm đi." Nhan Lạc Y nâng chăn lên chui vào, Phan Lê Hân còn giúp cô chỉnh lại góc chăn, mới cong miệng cười, quay người rời khỏi.
Nhan Lạc Y nhắm mắt liền nghĩ lung tung, trong lúc đang loạn tưởng thì ngủ thiếp đi.
Chỉ là, người đàn ông nào đó không có cách nào ngủ được, mà giờ đang là mùa đông, lại đi tắm nước ấm
Sáng sớm.
Nhan Lạc Y ở Phan trạch ăn sáng, liền ngồi cạnh Phan Lê Hân vừa mới từ trong quân đôi quay về, tối hôm qua mưa to, khiên scar thành phố được rửa sạch.
Nhan Lạc Y trở về Đỗ trạch, Đỗ Hữu Vọng vì tiếng sấm đêm qua mà không ngủ được, lúc này hiện đang ngủ bù.
Nhan Tử Dương đã thức dậy rồi, hắn lấy một sách y học ra xem, hắn chuẩn bị đến khoa y bổ sung một vài kiến thức, ngày sau còn hảo hảo chiếu cố ba.
"Tử Dương, ba nuôi đếm qua không sao chứ!"
"Ba cũng không sao, chỉ là có chút mất ngủ." Nhan Tử Dương giờ đã sửa miệng, không còn gọi ba nuôi nữa.
Đúng lúc này, dì Trương giúp việc đang quét dọn tầng hai thì kêu lên một tiếng sợ hãi.
Nhan Tử Dương và Nhan Lạc Y liền tập tức chạy lên tầng, chỉ thấy dì Trương sắc mặt trắng bệch nói với hai chị em họ:" Mau vào xem đi! Đỗ tiên sinh nôn ra máu."
Nhan Lạc Y và Nhan Tử Dương vọt vào, liền nhìn thấy Đỗ Hữu Vọng đang vịn vào mép giường, không ngừng ho ra máu.