Khi họ cung kính gọi cô Cung tiểu thư, khóe miệng Cung Muội Muội khẽ mỉm cười, dắt tay Dạ Lương Thành vào trong thang máy.
Thang máy đi thẳng lên phòng tổng thống ở tầng trên cùng, Cung Muội Muội bấm vân tay để mở khóa phòng dành riêng cho họ, tất cả đều trở lên thư thái tự tại. Cung Muội Muội quay người ôm chặt lấy Dạ Lương Thành, Dạ Lương Thành lấy tay bế cô bước về phía sofa, cơ thể tráng kiện của anh đè cô xuống ghế, Cung Muội Muội hai mắt chăm chú nhìn anh hỏi: "Người con gái anh yêu nhất có phải là em không?"
Dạ Lương Thành trả lời không hề do dự: "Đúng vậy."
"Anh đồng ý cưới em không?"
"Đồng ý."
Cung Muội Muội giống như một đứa trẻ ngang bướng, chu môi ra lệnh: "Vậy hãy nói anh yêu em."
Dạ Lương Thành sắp bị cô làm cho đầu óc quay cuồng, nhưng yêu cầu của cô anh không bao giờ từ chối, anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, nói khẽ: "Anh yêu em."
Cung Muội Muội xác nhận toàn bộ xong, dường như cô đang hạ quyết tâm làm điều gì đó, cuối cùng cô ôm lấy cổ anh, miệng ghé sát lại gần tai anh, dùng giọng nói chỉ mình anh có thể nghe được: "Dạ Lương Thành, em đồng ý rồi."
Câu nói không hề có đầu có cuối của cô khiến Dạ Lương Thành giật mình khẽ kéo tay cô ra xa, tạo khoảng cách giữa hai người, ánh mắt anh nhìn cô: "Anh không ép em."
Cung Muội Muội hai má ửng hồng: "Ai nói anh ép em chứ? Lẽ nào chỉ mình anh muốn sao? Em cũng muốn mà!" Nói xong, Cung Muội Muội thực sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Rốt cuộc cô đang làm gì vậy?
Cô cảm thấy đầu óc mình vô cùng đần độn nên mới chủ động nhắc tới việc này.
Lời cô nói khiến đôi mắt anh càng trở lên đen nhánh, anh nhìn cô không hề chớp mắt như thể muốn dùng ánh mắt để xác nhận xem cô đang đùa hay là nghiêm túc.
Cung Muội Muội cứ ngỡ rằng mình đã chủ động nói đồng ý rồi anh nhất định sẽ như sói như hổ! Nào ngờ anh lại thận trọng tới vậy, cô thoáng có cảm giác thất bại!
"Anh vẫn chưa thực sự yêu em đậm sâu." Cung Muội Muội mím môi, cả giận nói.
Dạ Lương Thành vừa bực vừa buồn cười, anh đưa tay véo nhẹ lên mũi cô: "Ngốc à, chính vì anh yêu em nên mới lo lắng, nếu như anh chỉ vì chiếm được cơ thể em, em nghĩ em có thoát được không?"
Cung Muội Muội mở tròn mắt, trong lòng cảm thấy vừa ấm áp vừa hạnh phúc, cô khẽ dùng má mình dụi nhẹ vào ngực anh: "Vậy... nếu như em nói em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi thì sao?"
Dạ Lương Thành mỉm cười: "Quỷ háo sắc."
Bây giờ Cung Muội Muội thực sự muốn chui xuống đất, ai là quỷ háo sắc chứ?
Dạ Lương Thành khẽ thở dài, anh thực sự hơi lo lắng đây chỉ là suy nghĩ nhất thời bồng bột của cô, nhỡ sau này cô hối hận thì sao? Hãy để cô bình tĩnh lại rồi tính.
"Đợi em suy nghĩ kĩ càng rồi tính." Dạ Lương Thành nói xong liền kìm nén mọi suy nghĩ lại, kéo cô đứng dậy.
Cung Muội Muội có phần buồn bực, cô thực sự không hiểu, lẽ nào thời điểm này vẫn chưa phù hợp? Hay là, đợi tối rồi tính! Cô không tin, Cung Muội Muội cô không hạ gục được anh.
Trong phòng làm việc của tập đoàn Cung Thị, Cung Dạ Tiêu vừa mới họp xong, lông mày nhíu chặt, vừa bước vào phòng, ngón tay thon dài của anh đã nới lỏng cà vạt, ánh mắt sâu thẳm nheo lại ánh lên ánh sáng sắc lạnh, toát ra sát khí lạnh lùng.
Tập đoàn Cung Thị vẫn trong thời gian nghỉ lễ nhưng lúc này Cung Dạ Tiêu không hề rảnh rỗi, vì anh nhận được tin hai người chú của mình đang nỗ lực thăm hỏi những người bạn cũ trước đây của ông anh, họ nhiệt tình như vậy nhằm mục đích gì, không cần phải nói ra cũng biết.
Họ tìm di chúc của ông anh.
Đúng vậy, tới giờ di chúc vẫn chưa xuất hiện, điều này khiến Cung Dạ Tiêu cũng có phần ngờ vực, anh tưởng rằng người mà ông ủy thác sẽ xuất hiện ngay sau khi ông qua đời, nhưng rõ ràng là không phải.
Mặc dù Cung Dạ Tiêu không lo lắng di chúc sẽ bị tìm thấy, điều anh lo lắng là di chúc sẽ bị tiêu hủy, nếu như bị tiêu hủy, vậy thì hai người chú anh nhất định sẽ sắp đặt bố trí lại, tới khi đó chỉ cần họ có được mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Cung Thị, sau này sẽ có thể xuất hiện trong hội đồng quản trị, và từ đó mọi quyết sách của anh sẽ gặp phải cản trở. Nếu anh lạnh lùng tàn nhẫn đá họ ra khỏi hội đồng quản trị, chắc chắn sẽ phải đương đầu với không ít lời ra tiếng vào.
Tới giờ Cung Dạ Tiêu vẫn muốn né tránh phiền toái này.
Anh biết ông anh khi còn sống rất cẩn thận, vì thế mới giấu việc xử lý di chúc, bản di chúc này hiện đang nằm trong tay ai, anh cũng không rõ.
Cung Dạ Tiêu quyết định lặng yên quan sát, đợi người cầm di chúc chủ động xuất hiện, và âm thầm theo dõi động tĩnh của hai người chú.
Còn mấy ngày nữa sẽ kết thúc kì nghỉ, công ty lại bắt đầu đi vào hoạt động, Cung Dạ Tiêu cần phải chuẩn bị rất nhiều việc, trong đó có mấy công ty vận tải mới thu mua cần anh dành thời gian để đi giải quyết, những dự án mới của các công ty này và những dự án đoạt được từ tay Lục Tuấn Hiên, anh đều không thể lơ là.
Khoảng bốn giờ, Cung Dạ Tiêu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bỗng nhiên bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, anh trầm giọng lên tiếng: "Mời vào."
Anh tưởng là trợ lý Nhan Dương, nhưng không ngờ người bước vào là Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt và Linda tham quan xong công ty thiết kế, cô nghĩ lúc này chắc anh đang ở văn phòng nên đã tự ý tới tìm anh.
"Em không làm phiền anh chứ!"
Cung Dạ Tiêu bận rộn một ngày đang cần thời gian thư giãn, anh đứng dậy khỏi ghế ngồi, dáng người cao lớn bước về phía cô, mỉm cười: "Sao đột nhiên lại tới đây vậy?"
"Em đi cùng Linda một lúc, liền nghĩ tới thăm anh, không làm phiền anh chứ?" Trình Ly Nguyệt mỉm cười hỏi.
"Không." Cung Dạ Tiêu nói xong, thấy tay cô vẫn còn cầm hộp cà phê và pizza, anh nhướng mày hỏi: "Mua cho anh sao?"
"Vâng! Em không biết anh có thích ăn không?"
"Chỉ cần là em mua, anh đều thích cả." Cung Dạ Tiêu dứt lời, sau lưng lại có tiếng gõ cửa, lần này là Nhan Dương, cô ôm tài liệu bước vào, trước khi đi liền cười nói với Trình Ly Nguyệt: "Cám ơn điểm tâm của Trình tiểu thư, rất ngon."
"Cô thích là được." Trình Ly Nguyệt mỉm cười, cô cũng có mua đồ cho Nhan Dương.
Cung Dạ Tiêu nheo mắt, bật cười: "Em cũng biết lấy lòng người bên cạnh anh sao?"
Trình Ly Nguyệt tinh nghịch nháy mắt, sau đó ngang nhiên trả lời: "Đương nhiên rồi, để đề phòng anh hàng ngày lên công ty ngắm người đẹp, em không mua chuộc trợ lý Nhan giúp em trông chừng anh thì sao được chứ?"
Cung Dạ Tiêu giơ tay nhéo nhẹ mũi cô: "Cũng có chút bản lĩnh đấy." Nói xong vẫn không quên giúp mình biện bạch: "Trong mắt anh ngoài em ra thì không còn người phụ nữ nào khác."