Động tác uống nước của Phan Lê Hân khựng lại, ngước mắt nói, “Cô gái xinh đẹp bên cạnh mà tôi quen, thì chỉ có cô thôi.”
Nhan Lạc Y nghe xong, khuôn mặt hơi đỏ, đó có thật không? Bình thường chẳng phải anh hay tiếp xúc với các thiên kim tiểu thư giỏi giang sao?
Phan Lê Hân như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhướng mày hỏi, “Cô không tin?”
“Tôi… tôi thật không dám tin.” Nhan Lạc Y và anh ở cạnh đã lâu, gan cũng to hơn được một chút.
Phan Lê Hân bất chợt cười nhẹ, “Mỗi ngày tôi xã giao với biết bao nhiêu người, nhưng mà, đều là những việc cần thiết, bình thường không có tham gia các buổi giao lưu nào cả, cô cảm thấy nữ giới xung quanh tôi có nhiều không?”
Nhan Lạc Y nghe xong, lập tức căn cứ vào tình trạng sinh hoạt những ngày gần đây của anh, đích thân anh không có giao lưu, và, quy luật làm việc nghỉ ngơi như những ông quan chức già dặn.
Lần này thì cô tin rồi, “Ừ!”
“Cô đừng nghĩ tôi có địa vị cao, nói câu dễ nghe, cao quá cũng không tốt, ở đẳng cấp của tôi, bạn bè cũng chẳng có được mấy mống đâu.” Phan Lê Hân có chút tự giễu nói.
Nhan Lạc Y chớp chớp mắt, quậy sữa trong ly, bỗng dưng có chút tội nghiệp cho anh.
Nhưng cô cũng có chút bất lực.
“Buổi tiệc này cũng không phải dạng chính chuyên lắm, chỉ là một bữa tiệc tối giao lưu thôi, đa số là những vị trưởng bối, họ đều rất dễ chịu, cô không cần cảm thấy áp lực đâu.” Phan Lê Hân trấn an cô.
Nhan Lạc Y gật gật đầu, bởi vì được tìm hiểu anh nhiều thêm chút nữa, sự sợ sệt của cô đối với anh lại vơi đi một ít.
Ăn cơm xong, Phan Lê Hân lại nói với cô, “Thời gian còn sớm, đi dạo bộ với tôi.”
Lúc này, đồng hồ chỉ khoảng bảy giờ tối, Nhan Lạc Y đi tản bộ với anh trên con đường thẳng của công viên, có vài ngọn đèn ở hai bên đường ẩn nấu trong bóng cây, giống như các vầng trăng sáng, tô điểm cho vầng trăng ở trên bầu trời, vô cùng đẹp đẽ.
Đồng thời, trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, một đôi nam nữ đang dạo bộ, bỗng dưng có chút mờ ám.
Khi bắt đầu Nhan Lạc Y vẫn không cảm thấy bầu không khí có gì lạ, đến khi cô đứng sau lưng anh, nhìn thân hình cao to ngay thẳng, đột nhiên khuôn mặt cô nóng lên.
Có một cảm giác rất vi diệu.
Phan Lê Hân cũng có một chút tâm trạng như vậy, nhưng, anh thích như vậy, thậm chí cảm thấy vui mừng.
Dạo một vòng quay về, Nhan Lạc Y pha một tách cà phê cho anh, anh đi làm việc, còn cô đi vào phòng ngủ của anh dọn dẹp một phen.
Thói quen đã có từ lúc nào, cô nhìn lên chiếc giường to lớn, cũng không dám có nhiều ý nghĩ khác. Buổi tối, Tiểu Bạch cảm thấy lạnh, nửa đêm sẽ chạy lên giường của cô, gối lên tay cô chìm vào giấc ngủ.
Nhan Lạc Y mơ màng mở mắt, liền ôm lấy Tiểu Bạch, để nó nằm sát cô hơn tí nữa.
Tiểu Bạch rất hưởng thụ sự đối đãi như thế.
Buổi sáng.
Nhan Lạc Y thức dậy xuống giường, cô nghiền bột cà phê trước, đợi người đàn ông sau khi xuống lầu, lập tức pha cho anh uống.
Khi Phan Lê Hân dùng bữa sáng, liền ra lệnh cho cô không cần làm công việc hôm nay, trực tiếp đi nằm nghỉ, để tham gia buổi tiệc tối nay.
Nhan Lạc Y vẫn nhân lúc trưa làm một số công việc, bữa trưa, cô ở trong phòng sách nghỉ ngơi, đọc sách, và ngủ một giấc thật ngon.
Ba giờ rưỡi, Tần Chính đến đón cô, sáu giờ tối nay cô phải đi cùng Phan Lê Hân.
Nhan Lạc Y mặc chiếc đầm dạ hội đó, và khoác một chiếc áo choàng nhỏ, kiểu tóc của cô hơi uốn lọn ở sau gáy, trình diện góc độ hoàn mỹ, tai đeo đôi bông trân châu vô cùng truyền thống, cổ tay là một chuỗi dây đeo thủy tinh.
Đơn giản mộc mạc, nhưng không mất đi vẻ đẹp.
Tần Chính đang đứng đây đợi cô, khi nhìn thấy Nhan Lạc Y sửa soạn như vậy đi xuống, trái tim của anh lập tức bị rung động, trên người của Nhan Lạc Y có một loại khí chất của con nhà khuê các, có phải cô được xuất thân từ một gia đình quý tộc nào đó không?
Cô là con gái nuôi của Đỗ Hữu Vọng, không chừng sau lưng cô có một gia tộc cao quý cơ! Đây cũng chỉ là sự đoán mò của Tần Chính thôi.
Nhan Lạc Y có chút ngại ngùng, Tần Chính rất hài lòng gật đầu, “Nhan tiểu thư, đẹp lắm, các hạ chắc chắn sẽ rất thích.”
“Cám ơn.” Nhan Lạc Y giơ tay chỉnh lại đôi bông, có chút mắc cỡ.
Tần Chính dắt cô quay về phủ tổng thống, tối nay cô phải đi chung xe với Phan Lê Hân cùng nhau xuất phát.
Ở nhà họ Lý, tối qua Lý Mỹ Thuần nhận được cuộc gọi của cha, bảo cô hôm nay xin nghỉ phép nửa ngày về nhà, tối đi với ông nội tham dự bữa tiệc hội thảo, nghe nói bữa tiệc này có sự góp mặt của phó tổng thống, cho nên, cơ hội như vậy, cha Lý không hi vọng Lý Mỹ Thuần sẽ bỏ lỡ.
Lúc này Lý Mỹ Thuần đang ở một tiệm trang phục, cũng tiêu tốn rất nhiều tiền của, để sửa soạn bản thân xuất hiện với một chiếc đầm dạ hội màu đen cao quý, cô nhìn bản thân ở trong gương, rất có lòng tự tin.
Trong lòng cô nghĩ, bữa tiệc tối hôm nay, nhất định phải thu hút ánh nhìn của phó tổng thống.
Lần này cô tới phủ tổng thống để thực tập, cũng vì muốn gặp gỡ với người đàn ông này, nhưng cô không ngờ rằng, ngay cả tư cách để gặp anh cô cũng không có, cho nên, tối nay, cô phải nắm bắt thật tốt.
Nhan Lạc Y ngồi ở đại sảnh chờ đợi Phan Lê Hân, có chiếc áo choàng che khuất đi dấu bớt trên vai, cô cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều, tuy người khác ai cũng nói dấu bớt đó rất đẹp.
Nhưng cô cảm thấy cái dấu bớt không được may mắn, cho nên, càng ít người thấy càng tốt.
Nhìn thời gian sắp tới, Nhan Lạc Y có chút căng thẳng, cô ngọ nguậy tay mình, đứng dậy đi tới cánh cửa.
Nhưng liền nghênh đón một thân hình cao to đang bước vào, ánh mắt của Phan Lê Hân, bất ngờ phát hiện người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, con mắt của anh thu rút lại vài phần, dường như bị sắc đẹp của cô làm sững cả người.
Nhan Lạc Y đột nhiên gặp anh, liền mắc cỡ cúi mắt xuống, nhìn liếc ngón chân của mình.
Phan Lê Hân khen ngợi cô một câu, “Đừng mắc cỡ, rất là xinh đẹp.”
“Cám ơn các hạ, tôi chỉ hi vọng không làm ngài mất mặt.” Nhan Lạc Y thật thà nói.
Phan Lê Hân nhíu mắt cười, “Sao lại được chứ? Mình đi dùng ít đồ ăn trước đi, một lát ở bữa tiệc e rằng không có thời gian ăn đâu.”
“Vâng.” Nhan Lạc Y gật gật đầu, mặc bộ đầm dạ hội, đi theo cạnh người đàn ông mặc bộ đồ vest chính thống, bỗng có cảm giác như một cặp tân lang tân nương.
Trong đầu của Nhan Lạc Y dâng lên ý nghĩ như vậy, nhưng lập tức xóa bỏ, sao cô có thể suy nghĩ như vậy chứ? Đây là ý nghĩ tội lỗi đó!
Ngồi ở trong nhà hàng, nhà hàng đã chuẩn bị xong trước về bữa ăn tối, đồ ăn rất tinh tế, Nhan Lạc Y còn có món bánh mousse, khiến cô rất kinh ngạc.
Ánh mắt của Phan Lê Hân không nhịn được đặt lên người cô vài lần, dáng vẻ dùng bữa của Nhan Lạc Y, rất đẹp đẽ hài hòa.
Nhan Lạc Y có mấy lần chạm phải ánh nhìn sâu thẵm của anh, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, dường như tô lên đó một lớp son phấn.
Thời gian sáu giờ rưỡi tối, từ đây xuất phát đến nơi tổ chức tiệc, khoảng nửa tiếng đồng hồ là tới nơi.
Phan Lê Hân đích thân mở cửa xe cho cô, Nhan Lạc Y có chút kinh sợ, ngồi vào trong xe, cũng cảm thấy thật vinh hạnh.
Phan Lê Hân ngồi bên cạnh cô, đội xe của anh liền xuất phát.
Nhan Lạc Y lần thứ hai được ngồi trong xe anh, tâm trạng lần này hoàn toàn khác hẳn, cô to gan hơn chút, dám nhìn trái nhìn phải ngắm phong cảnh ngoài xe.
Phan Lê Hân vừa bước lên xe, anh liền cầm một phần tài liệu chuẩn bị sẵn lên xem, đội xe chạy vô cùng cẩn trọng, đến nỗi, anh đọc tài liệu mà không bị ảnh hưởng gì cả.
Nhan Lạc Y không dám đánh giá anh, ánh mắt mấy lần bắt gặp thần thái chăm chú của anh, nhíu mày lại, đôi mắt nghiêm túc, đồng thời, cho cô cảm giác vô cùng điển trai, những điều anh làm, đều vì phục vụ nhân dân, người như anh, thật oách hơn tất cả mọi thứ.
Lúc này tiệc tối đã bắt đầu, Lý Mỹ Thuần đi theo bên cạnh ông nội, ánh mắt nhìn chặt vào cánh cửa ra vào, khát vọng sự xuất hiện của Phan Lê Hân.
Và lúc này, cô nhìn thấy thần sắc của vài người quản lý lập tức trở nên căng thẳng cẩn trọng, trái tim cô nôn nóng, chẳng lẽ ngài phó tổng thống đã tới rồi sao? Cô liền chạy ngay tới một nơi bắt mắt nhất đứng chờ.
Chỉ cần Phan Lê Hân vừa bước vào, nhất định sẽ chú ý đến cô.
Hiện tại, ở dưới lầu, Phan Lê Hân bước xuống xe, Nhan Lạc Y đi bên cạnh anh, cô thấy Phan Lê Hân đang đứng đợi cô, cô bất chợt thả chậm nhịp chân đứng bên cạnh anh. Phan Lê Hân nhìn cô cười nhẹ một tiếng, “Cô biết phải làm gì rồi chứ?”
Nhan Lạc Y lắc lắc đầu, “Tôi không biết.”
“Nắm lấy tôi.” Phan Lê Hân trầm giọng mở miệng.
Khuôn mặt của Nhan Lạc Y hơi ửng đỏ, cô giơ cánh tay gầy nhỏ ra, nắm lấy cánh tay của anh, “Như vậy được chưa?”
“Nắm chặt một chút.” Phan Lê Hân đề nghị.
Nhan Lạc Y liền nắm thật chặt, cô cảm nhận ánh mắt kì lạ từ hai phía ngó qua, trái tim cô nhảy pằng pằng, không dám nhìn họ.