Mọi người đều rất ngạc nhiên khi thấy một cặp tình nhân xinh đẹp tới vậy, tưởng rằng là thiếu gia và tiểu thư của nhà nào đi chơi.
Hai người cứ đi mãi, bỗng nghe thấy có tiếng nói vọng lại từ trong rừng cây.
Có ai đó dữ dằn nói điều gì đó.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đưa mắt nhìn nhau, hai người liền rẽ vào một con đường có mấy cây che chắn.
Họ nhìn thấy một cậu bé gầy gò bị mấy đứa trẻ khác ức hiếp, cậu bé đó ánh mắt sợ hãi, giống như đã bị dọa nạt.
"Còn không giao hết tiền trên người mày ra đây." Một đứa trẻ cao lớn, vô cùng ngông nghênh uy hiếp.
Cậu bé lập tức lấy ra một xấp tiền trong túi đưa cho bọn chúng.
Một đứa đưa mắt liếc nhìn: "Nhà mày kinh doanh vậy mà chỉ có chút tiền này thôi à?"
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, đây là một vụ việc bạo lực học đường.
Xem ra giống học sinh cấp ba.
Dạ Nghiên Tịch rất thích trừng trị những đứa trẻ trâu thế này, hơn nữa còn là trừng trị tận gốc.
Cô nói với Phong Dạ Minh: "Em qua đó là được."
Phong Dạ Minh liền khoanh tay, nhìn cô chờ đợi xem trò hay.
Dạ Nghiên Tịch biết mình chỉ chen tay vào một lần chắc chắn không thể chấm dứt việc cậu bé yếu đuối kia bị ức hiếp, cô liền nói với cậu bé kia: "Sao em lại ở đây? Chị tìm em suốt mấy lượt rồi đấy."
Nghe thấy tiếng nói sau lưng, mấy cậu nhóc liền hoảng hốt quay đầu lại, cậu bé gầy gò kia cũng ngạc nhiên nhìn chị gái xinh đẹp kia, không biết cô đang nói gì.
"Thì ra mấy cậu thường xuyên bắt nạt em họ tôi?" Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch sắc bén nhìn mấy cậu nhóc, vô cùng tức giận, cũng chứng tỏ rằng cô rất quan tâm tới vụ việc này.
Lúc này tay mấy cậu nhóc vẫn còn đang cầm tiền, một đứa rất ngông nghênh nhìn Dạ Nghiên Tịch: "Liên quan gì tới chị, là cậu ta tự nguyện đưa cho chúng tôi."
"Tôi là chị họ của nó, vậy còn không liên quan tới tôi sao?" Dạ Nghiên Tịch dứt lời liền nhìn cậu bé kia, ánh mắt an ủi, cậu bé kia liền hiểu ra, đứng nấp sau lưng cô.
"Đàn bà con gái lo chuyện bao đồng, chúng tôi không muốn đánh nữ giới."
"Hôm nay còn chưa tới lượt các cậu đánh tôi, nhưng tôi sẽ cho các cậu thấy chút lợi hại." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền bước về phía cậu nhóc ngông nghênh kia, tay cô giữ chặt cánh tay cậu ta vòng lên cổ, đẩy ra phía sau.
"A!" Cậu nhóc đau đớn kêu ré lên, vừa hay cậu nhóc này cũng là kẻ cầm đầu.
"Mấy đứa mày nhìn gì vậy! Còn không mau cứu tao! Đánh cô ta cho tao!" Cậu nhóc nói với mấy đứa đàn em.
Dạ Nghiên Tịch liền giơ chân đá cậu ta ra xa, bên cạnh có một cậu nhóc bất ngờ rút một con dao găm định chạy tới dạy bảo cô.
Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch chùng xuống, mới tí tuổi đầu mà đã dám mang hung khí, dám dùng dao với người khác, khi tên nhóc này đâm về phía cô, Dạ Nghiên Tịch liền quyết định không thể dễ dàng tha cho bọn chúng.
Cô nhất định phải cho chúng một bài học cả đời khó quên.
Khi cậu nhóc đâm tới, Dạ Nghiên Tịch giơ chân đá một cái, cổ tay cậu nhóc đau tới rớt nước mắt, dao trong tay cũng bay vào tay Dạ Nghiên Tịch như thể có mắt.
Dạ Nghiên Tịch không buồn nhìn, chỉ nhìn cậu nhóc kia chằm chặp, con dao cũng rơi vào lòng bàn tay cô.
Mấy cậu nhóc nhìn trố mắt, động tác của Dạ Nghiên Tịch vô cùng dứt khoát, mạnh mẽ, giống như nữ chính trong các bộ phim hành động.
"Tôi thấy mấy cậu cần được dạy bảo." Nói xong, Dạ Nghiên Tịch liền thấy mấy cậu nhóc định bỏ chạy.
Cô lập tức hai tay giữ chặt hai tên, ném mạnh, một tên bỏ chạy nhanh hơn, Dạ Nghiên Tịch đương nhiên không thể để cậu ta bỏ chạy, một chân đã một đám đá vụn dưới chân bay trúng sau gối của cậu nhóc đó, khiến cậu ta đau đớn khuỵu chân, lảo đảo ngã xuống đất.
Dạ Nghiên Tịch bước tới, giơ tay xách gáy áo cậu ta lên ném xuống bên cạnh hai cậu nhóc kia.
Cô giống như một người mẹ nghiêm khắc nhìn ba cậu nhóc chằm chặp.
"Cô... cô là ai?"
"Lẽ nào em họ tôi không nói với các cậu rằng nó có một người chị họ là sĩ quan quân đội sao?" Dạ Nghiên Tịch lạnh lùng nói.
"Cô... cô là sĩ quan?"
"Chị họ tôi là đặc chủng binh." Cậu bé sau lưng lập tức lên tiếng.
Vừa rồi, khí thế của Dạ Nghiên Tịch đã nói lên thân phận của cô, ba cậu nhóc nghe vậy mặt lập tức biến sắc, run lập cập, đứng co rúm gần nhau, chỉ sợ Dạ Nghiên Tịch sẽ tiếp tục giáo huấn.
"Sau này nếu các cậu còn bắt nạt người khác, dám bắt nạt em họ tôi, cẩn thận tôi sẽ tống các cậu vào trại cải tạo thiếu niên cho họ dạy bảo các cậu." Dạ Nghiên Tịch đe nẹt.
"Không dám nữa, chị ơi, chúng em không dám nữa." Mấy cậu nhóc sợ hãi khóc lóc, bọn chúng chẳng qua cũng chỉ dám bắt nạt những người yếu đuối, kiếm chút tiền tiêu vặt, nào ngờ gặp phải người lợi hại thế này?
"Đúng thế, chúng em không dám nữa, sau này không dám nữa."
"Các cậu cẩn thận, tôi đã biết các cậu là ai rồi, nếu các cậu còn làm việc sai trái, ức hiếp người yếu, tôi nhất định sẽ tìm từng người một, tới khi đó sẽ không nhẹ nhàng thế này đâu, chí ít cũng sẽ đánh các cậu gãy chân gãy tay, sau này không còn khả năng đi ức hiếp người khác nữa."
"Đúng vậy, chị họ tôi mà dạy bảo kẻ xấu, không biết chớp mắt là gì." Cậu bé phối hợp diễn kịch.
Và thực sự đã dọa được ba cậu nhóc kia, cả ba đều run như cầy sấy, vì Dạ Nghiên Tịch nhìn có vẻ rất dám làm những việc đó.
"Trả tiền cho em họ tôi và cút liền." Dạ Nghiên Tịch quát một câu.
Ba cậu nhóc liền trả lại tiền, xin lỗi một câu sau đó bỏ chạy thục mạng.
Dạ Nghiên Tịch nhìn cậu bé gầy gò, giọng dịu xuống: "Em yên tâm đi! Sau này bọn chúng sẽ không dám bắt nạt em nữa."
Cậu nhóc cũng rất vui, câu tin rằng mình sẽ không còn bị bắt nạt nữa.
"Cám ơn chị, chị tốt quá."
"Chị chỉ là gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ thôi, đừng khách sáo."
Nói xong Dạ Nghiên Tịch liền bước về phía chàng trai đang đợi cô, ánh mắt Phong Dạ Minh ánh lên niềm tự hào, vừa rồi, anh thực sự đã chứng kiến bản lĩnh dạy bảo người khác của cô.
"Những đứa nhóc đó cần phải được dạy bảo." Dạ Nghiên Tịch thở phào.
"Anh đang nghĩ, sau này nếu như con chúng ta không nghe lời sẽ để em dạy bảo." Phong Dạ Minh cười nói.
Dạ Nghiên Tịch nghiêm túc trả lời một câu: "Nếu như là con chúng ta, em nhất định sẽ dạy dỗ từ nhỏ, không để cho chúng lớn lên đi bắt nạt người khác."
Họ đang nói chuyện thì có một cặp vợ chồng đang ôm một bé trai đi ngang qua.
Đó là một đứa bé mới hơn một tuổi, vô cùng đáng yêu, Dạ Nghiên tịch không khỏi mềm lòng nhìn chàng trai bên cạnh.
Phong Dạ Minh đón nhận ánh mắt cô, mỉm cười hỏi: "Nhìn gì vậy?"
"Em đang nghĩ, con chúng ta sau này sẽ giống anh hay giống em."
"Anh hi vọng con giống em nhiều một chút." Ánh mắt Phong Dạ Minh toát lên lòng mong đợi.
"Tại sao vậy?"
"Vì em xinh đẹp!" Phong Dạ Minh mỉm cười ôm cô: "Như vậy, anh sẽ thực sự cực kỳ hạnh phúc."
Dạ Nghiên Tịch thì lại tưởng tượng, nếu như sinh con trai sẽ giống anh! Giống hệt anh, là một nam tử hán.
Còn nếu như sinh con gái, bỗng nhiên cô hiểu ra những điều trước đây mẹ nói, con gái ngoan ngoãn sẽ rất tuyệt, không cần đi mạo hiểm, không cần đi liều mạng, chỉ cần làm một cô gái bé nhỏ hạnh phúc.
Đáng tiếc cô không nghe lời mẹ, trở thành người mà mình muốn trở thành, bây giờ cô nghĩ, nếu cô sinh con gái có lẽ cô sẽ nói với con những điều mà mẹ từng nói với cô.
Cô mỉm cười, cuộc đời thật kỳ diệu.
"Cười gì vậy?" Phong Dạ Minh ghé sát lại gần cô, không biết cô đang nghĩ gì mà cứ cười ngây ngô.
Dạ Nghiên Tịch lắc đầu: "Nhớ tới hồi em vẫn còn là một cô bé, ba mẹ em thảo luận về tương lai của em, ba em muốn em trở thành một người kiên cường, mẹ em thì muốn em trở thành một người được bảo vệ, em đang nghĩ, sau này con chúng ta sẽ trở thành người thế nào?"
Trong mắt Phong Dạ Minh nghĩ rất thông suốt, anh bật cười: "Bất luận là con trai hay con gái, đều để con trở thành người mà chúng muốn trở thành! Giống như em, cũng giống như anh, có tư tưởng và chính kiến của mình, cho dù sau này phải trả giá thế nào đi nữa cũng không oán hận."
Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thương cảm: "Trước khi có anh, em nghĩ như vậy nhưng sau khi có anh, em không nghĩ vậy nữa."
Phong Dạ Minh biết đã làm cô sợ hãi, ánh mắt anh nghiêm túc nói: "Em yên tâm, nếu như có em và con, cho dù là xuống tầng địa ngục nào đi nữa anh cũng sẽ trở về."
Dạ Nghiên Tịch rơm rớm nước mắt, giơ tay ôm lấy anh, không muốn nói gì cả, chỉ muốn cảm nhận cơ thể chân thực của anh.
Phong Dạ Minh biết rằng mình lại lỡ lời, vội vàng ôm cô an ủi: "Cả đời này anh sẽ luôn ở bên em, anh đảm bảo."