Khoảng năm giờ chiều Cung Vũ Ninh cũng đã trang điểm và ăn mặc sao cho phù hợp với tầm quan trọng buổi tiệc tối nay. Vệ sĩ luôn bên cạnh cô một bước cũng không rời, tỉ mỉ quan sát tất cả những động tĩnh có liên quan.
Người của Hạ Hải Dật vừa báo tin cho hắn, hắn chỉ quan tâm đến vệ sĩ của Hạ Lăng Sơ, những tên còn lại đều không để ý, chỉ ra lệnh cho bọn họ tìm thời cơ ra tay.
Nhưng bọn họ đều không biết rằng, bên cạnh Cung Vũ Ninh còn có vệ sĩ ẩn, đó mới là người do Hạ Lăng Sơ phái tới. Mục tiêu của họ là phải theo dõi đám người đang theo dõi Cung Vũ Ninh, chỉ cần có bất cứ động tĩnh gì, bọn họ sẽ lập tức tiến lên bảo vệ an toàn cho cô.
Chiếc xe của Hạ Lăng Sơ nhanh chóng đã đến cửa chính, anh tự mình vào trong đón cô.
Lúc này Cung Vũ Ninh đang ngồi trên ghế sô pha cùng với bà chủ nói chuyện, bà rất thích cách ăn nói của cô. Hơn nữa Cung Vũ Ninh còn mang đến cho bà một bộ lễ phục do cô tự thiết kế để thể hiện thành ý, khiến bà cực kỳ vui vẻ.
Những ý kiến Cung Vũ Ninh vừa đề cập đến, đối với bà đều là những thứ mới mẻ.
Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau Cung Vũ Ninh bất giác quay đầu. Ánh mắt không hẹn mà gặp chạm ngay vào đôi mắt dịu dàng của anh, đôi môi cô cong lên biểu thị ý cười.
Hạ Lăng Sơ bị bộ trang phục tối nay của cô làm cho kinh diễm. Ngươi con gái này, bất luận mặc gì cũng đều tôn lên vẻ đẹp của bản thân cô, không một ai có thể lấn áp được ánh hào quang của cô.
“Anh đến rồi.” Cung Vũ Ninh đứng lên, bà chủ cũng mỉn cười đứng lên, nói: “Cung tiểu thư, lúc nào rảnh rỗi mời cô tới đây uống trà cùng tôi cho vui.”
“Vâng ạ.” Cung Vũ ninh cười gật đầu.
Trong mắt Hạ Lăng Sơ hiện lên ý khen thưởng, tính cách của Cung Vũ Ninh rất dễ nói chuyện, đi tới đâu mọi người cũng đều yêu mến.
Hạ Lăng Sơ nắm tay cô nói: “Chúng ta đi thôi! Còn nửa tiếng nữa thôi đừng để đến trễ.”
“Được ạ.” Cung Vũ Ninh cùng anh đi ra ngoài cửa. Vệ sĩ của cô lập tức đi theo sau, hộ tống hai người trên đường đến buổi tiệc.
Buổi tiệc được tổ chức trong khách sạn cấp quốc gia, tối nay an ninh ở đây được quản lý rất nghiêm ngặt, còn có thêm bộ đội đặc chủng canh gác bên ngoài.
Bởi vì những người tối nay có mặt tại đây đều là người có thân phận, địa vị đặc biệt quan trọng của quốc gia. Cung Vũ Ninh khoác tay Hạ Lăng Sơ, đôi nam thanh nữ tú như vậy khiến mọi người bất giác quay ra nhìn.
Hai người trình ra thư mời rồi thuận lợi vào bàn trong, Hạ Lăng Sơ nói với cô: “Em muốn uống gì không?”
“Em uống champange.” Cung Vũ Ninh trả lời ngọt ngào.
Hạ Lăng Sơ đi tới trước nhân viên phục vụ, từ khay cầm lấy một ly champange đưa cho cô, còn hắn tự nhấc lên một ly rượu vang.
“Quân Cố cũng đến rồi.” Hạ Lăng Sơ nói với cô.
Cung Vũ Ninh cười nhẹ, thầm nghĩ, nếu như Cổ Duyệt cũng ở đây thì tốt biết mấy! Như vậy bốn người lại có thể bầu bạn rồi.
Hạ Lăng Sơ nhìn thấy một vị trưởng bối, anh liền nắm tay Cung Vũ Ninh nói: “Chúng ta qua bên kia chào hỏi một tiếng, kia là một vị trưởng bối có đức cao vọng trong trong giới trính trị, cũng là bạn học của ba anh.”
Cung Vũ Ninh gật đầu đồng ý, cùng anh đi tới chỗ vị trưởng bối đó.
“Chú Phùng, đã lâu không gặp rồi.” Hạ Lăng Sơ mỉn cười chào hỏi.
“Là Lăng Sơ à! Đúng là lâu rồi không gặp, gần đây ông và ba cháu đều khỏe chứ!” Phùng lão gia hỏi.
“Mọi người đều khỏe ạ.” Hạ Lăng Sơ cười đáp lại.
“Ừm! Vị tiểu thư xinh đẹp này là ai vậy? Định không giới thiệu với chú sao.”
“Cô ấy là bạn gái của cháu, Cung Vũ Ninh.” Hạ Lăng Sơ giới thiệu một cách rất tự nhiên.
Bên này trong lòng Cung Vũ Ninh tràn ngập sự ngọt ngào, cũng lễ phép chào một tiếng: “Chào chú Phùng ạ.”
“Được, đúng là một đôi trai tài gái sắc mà! Xem ra Hạ gia không lâu nữa sẽ có rượu mừng rồi.”
Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh quay ra nhìn nhau, đáy mắt anh hiện lên sự vui mừng còn Cung Vũ Ninh có chút xấu hổ mà vùi vào bả vai anh.
“Chú Phùng, để lúc khác chú cháu mình nói chuyện tiếp, cháu đi qua kia chào hỏi bạn cháu một chút ạ.”
“Được, hai đứa đi đi.”
Ở trong bữa tiệc Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh nhàn nhã đi chào hỏi mọi người, anh gặp và bắt chuyện với rất nhiều người, tuy anh tuổi đời còn trẻ, nhưng ở trong nước rất nổi tiếng.
Hạ Lăng Sơ đột nhiên nhìn thấy một người, anh hơi giật mình. Từ sau khi bà ngoại qua đời, ông ngoại anh đã lấy một người khác và có một đứa con, nếu so với anh chắc hơn tầm ba tuổi, năm nay cũng khoảng tầm ba mươi tuổi rồi, và hiện đang làm tổng thống của nước X. Hạ Lăng Sơ tuy có thời gian nhưng cũng chưa từng gặp qua người cậu này, vì lĩnh vực hai người không giống nhau, anh thuộc giới kinh doanh còn người cậu này lại hoạt động trong giới chính trị.
Không chờ Hạ Lăng Sơ đến chào hỏi, người đàn ông đang đứng cùng một đám quan viên chính trị đã quay đầu nhìn qua phía này, đồng thời anh ta từ bên đó đi về phía này.
Cung Vũ Ninh có hơi kinh ngạc, nhìn người đàn ông cao lớn đang đi tới, cô phát hiện ra điều vô cùng kỳ lạ, vẻ bề ngoài của Hạ Lăng Sơ và người đàn ông kia có vài điểm giống nhau.
Mí mắt dài sâu, giống nhất chính là sự kiêu ngạo của sống mũi, ngũ quan của người đàn ông này vô cùng tuấn mỹ rất ít gặp ở người phương đông.
Hơn nữa, trên người anh ta toả ra một khí thế so với Hạ Lăng Sơ còn bức người hơn. Ngoại trừ vẻ bề ngoài anh tuấn ra, bên trong còn ẩn chứa khí chất kiên định, đồng thời có khí chất mạnh mẽ của gia đình hoàng gia vương giả.
Lúc này Cung Vũ Ninh có chút kinh ngạc thì đã nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh ta: “Lăng Sơ, không ngờ hôm nay lại được gặp cậu ở đây, gần đây cậu vẫn ở trong nước sao?”
Hạ Lăng Sơ đối với người cậu này có chút thân thiết, trong ánh mắt anh hiện lên vẻ tôn kính trưởng bối, nói: “Gần đây cháu vẫn ở trong nước.”
“Có thời gian hãy tới nhà của tôi, mặc dù ba tôi không còn nữa, nhưng chúng ta trước sau gì cũng là người thân.” Người đàn ông này vỗ nhẹ lên vai anh, cử chỉ thâm mật như người thân.
Cung Vũ Ninh ngẩn ra, người thân? Người này là người thân về đằng ngoại của Hạ Lăng Sơ?
“Đúng vậy. Là cậu của anh.” Hạ Lăng Sơ gạt đầu.
Vừa nãy Cung Vũ Ninh mới đoán là anh họ xong, bất thình lình nghe được tiếng “cậu”, cô lập tức nhìn chằm chằm không nói lên lời, cái gì? Người đàn ông trước mặt là cậu của anh.
“Vị này là?” Phan Lê Hân hơi híp mắt nhìn về phía Cung Vũ Ninh, ánh mắt lộ ra vẻ hiếu kỳ.
“Xin chào, cháu là Cung Vũ Ninh, là bạn gái của Lăng Sơ.” Cung Vũ Ninh chủ động giới thiệu, nói sao thì vị này cũng là trưởng bối!
Phan Lê Hân bất giác giật mình, hơi híp mắt nói: “Cô cũng họ Cung? Cô đến từ trong gia tộc vô cùng nổi tiếng đó sao? Cung Dạ Tiêu là gì của cô?
Cung Vũ Ninh hơi giật mình, cười đáp: “Là ba của cháu.” [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Phan Lê Hân nghe xong có chút kinh ngạc sau đó liền nở nụ cười nhìn về phía Hạ Lăng Sơ nói: “Lăng Sơ, cháu thật sự có phúc nha.”
Trong mắt Hạ Lăng Sơ để lộ sự ôn nhu nhè nhẹ rơi trên nét mặt Cung Vũ Ninh, anh biết khi ở cùng cô, phải hiểu được thân phận con người cô. Và anh cũng biết thân phận của cô so với anh càng cao quý hơn, có thể ở cùng cô, anh cảm thấy vinh hạnh và biết ơn rồi.
“Được rồi, tôi đến để chào hỏi mọi người thôi, chúc mọi người buôi tối vui vẻ.” Phan Lê Hân nói xong, quay người đi về phía các vị khách khác.