“Tối nay cùng ăn cơm nhé! Anh mới tìm được một nhà hàng rất ngon, chắc chắn em sẽ thích món bít tết ở đó.” Lục Tuấn Hiên không quen quan tâm đến bữa tối của cô ta.
Emily rất ngạc nhiên: “Thật sao? Chắc chắn tôi phải nếm thử mới được, vậy tối gặp nhá!”
“Được, tối gặp.” Lục Tuấn Hiên đưa cô ta đến bãi đỗ xe. Thấy cô ta ngồi vào trong xe thể thao trắng, từ bề ngoài cho đến cử chỉ đều toát lên vẻ trang nhã của thiên kim nhà giàu, thật khiến Lục Tuấn Hiên bị mê hoặc.
Thấy xe rời đi, Lục Tuấn Hiên lại nghĩ đến người duy nhất làm ảnh hưởng đến giấc mơ hạnh phúc của hắn, trong lòng liền điên lên. Xem ra chiều nay hắn phải đích thân đi gặp Thẩm Quân Dao để nói rõ mọi chuyện mới được.
Lục Tuấn Hiên bước vào xe. Hắn đã cho người theo dõi Thẩm Quân Dao từ lâu, bây giờ cứ đến thẳng đó là được.
Emily ngồi trong xe, khi nãy còn đang ngây ngốc trong ngọt ngào, lúc này, đôi mắt lại tinh anh khác thường, khuôn mắt tinh xảo bỗng biến thành người tâm tư thâm sâu. Cô ta lấy điện thoại gọi cho một dãy số.
“Alo!” Giọng nói bên kia thâm trầm.
“Có thời gian không?” Emily cười hỏi.
“Được, tôi sẽ gửi địa chỉ gặp mặt.” Bên kia nói xong liền cúp máy.
Emily nhìn ra cửa sổ, thấy một người đàn ông trẻ ở đối diện đang ngắm nhìn vẻ đẹp lai của cô ta, còn huýt sáo nữa. Emily quay đầu đi, nhưng không hề tỏ ra chán ghét, thậm chí còn chớp mắt đầy mê hoặc khiến người đàn ông trên chiếc xe kia mất hồn.
Hắn còn đuổi theo xe cô ta một đoạn như muốn ngắm thêm.
Emily nhanh chóng đi đến điểm hẹn với học trưởng. Chiếc xe thể thao hòa vào dòng xe đông đúc, đi về phía trước.
Nửa tiếng sau, Emily đã đến một nhà hàng yên tĩnh bên bờ biển. Cô ta nhếch miệng cười, thân ảnh kiều diễm bước vào một gian phòng trong nhà hàng.
Chỉ thấy trong phòng có một thân ảnh anh tuấn đang ngồi trên ghế sofa cạnh của sổ.
Thì ra là Cung Dạ Tiêu.
“Đã lâu không gặp, anh vẫn đẹp trai nhỉ, đúng là khiến người ta thèm muốn mà.” Emily nói xong liền ngồi đối diện hắn: “Vị tiểu thư hôm đó là người yêu bây giờ của anh đó hả? Thật đẹp.”
Cung Dạ Tiêu nho nhã nhấc ly cà phê, nheo mắt hỏi: “Nhiệm vụ của cô tiến hành đến đâu rồi?”
Emily tự tin vuốt tóc: “Chỉ là cưa đổ một người đàn ông thôi mà, chuyện nhỏ. Lục Tuấn Hiên bị tôi mê hoặc rồi, không lâu nữa, tôi sẽ dụ hắn vào bẫy của anh.”
“Cảm ơn.” Cung Dạ Tiêu thấp giọng nói.
Emily bật cười: “Cảm ơn gì chứ, nếu năm đó anh không ra tay giúp thì nhà tôi đã sớm biến mất trên giới thương ghiệp rồi. Có điều sao Lục Tuấn Hiên không tra ra tôi và anh có quen biết vậy, hơn nữa đúng như anh nói, hắn rất vội muốn tạo quan hệ với nhà tôi, còn muốn cưới tôi nữa.”
“Nhưng hắn đã ly hôn đâu?”
“Tôi nghĩ hắn chắc chắn sẽ đi tìm vợ hắn đòi ly hôn, đương nhiên hắn có ly hôn không cũng chẳng liên quan đến tôi.” Emily nhấc ly cà phê lên uống một ngụm.
Lúc này, Lục Tuấn Hiên đã đến cửa tiểu khu rất tầm thường ở ngoại thành, bên trong đầy cây xanh, tưởng ngoài cũ kỹ, mà Thẩm Quân Dao đang ở trong một tòa nhà nhỏ ở đây.
Hắn không muốn gặp nạn cùng nhà họ Thẩm, hiện nay họ còn kéo dài cuộc hôn nhân này, hắn sớm đã muốn nhà họ Thẩm biến mất trên cõi đời này.
Trong lòng Lục Tuấn Hiên đã đủ hận thù rồi. Hắn sẽ loại bỏ tất cả những người cản đường hắn.
Hắn lấy điện thoại gọi cho Thẩm Quân Dao, kêu cô ta xuống nói chuyện.
Khoảng năm, sáu phút sau, Thẩm Quân Dao bước ra từ một cổng trong số đó. Cô ta không còn ăn mặc thời thượng như xưa, mặc một bộ váy liền màu xanh lam, tóc buộc cao lộ ra vẻ tiều tụy trước giờ chưa từng có. Lục Tuấn Hiên ngồi trên xe ô tô nhìn qua liền cảm thấy thật quê mùa, hắn không hiểu sao khi xưa lại bỏ Trình Ly Nguyệt để đến với cô ta.
Xe việt dã sang trọng của Lục Tuấn Hiên đối lập hoàn toàn với nơi đây, khiến người đi đường không khỏi chú ý. Thẩm Quân Dao đứng xa nhìn lại, trái tim liền đập mạnh.
Trước kia, cô thích là có thể lái loại xe này, người đàn ông trong xe cũng từng thuộc về cô, mấy thứ đồ hàng hiệu chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí cô còn có thể đặt làm bất cứ thứ gì cô muốn. Hiện nay, cô đã bán hết để sống qua ngày.
Thẩm Quân Dao dừng trước xe của Lục Tuấn Hiên, mở cửa ghế phụ ngồi vào xe. Đối mặt với Lục Tuấn Hiên mặc vest đặt may, trông bộ đồ mấy trăm nghìn trên người cô ta trong rất quê mùa.
“Định thế nào?” Thẩm Quân Dao quay đầu hỏi, nhìn Lục Tuấn Hiên tinh thần sảng khoái, vẫn đầy khí chất. Nếu không phải nhà mình phá sản mà hắn không thèm giúp, thậm chí còn lạnh lùng như vậy, có lẽ cô vẫn sẽ yêu hắn.
Nhưng bây giờ đã đến bước đường cùng rồi, cô ta chỉ muốn tài sản trong tay Lục Tuấn Hiên, dùng nó để trả nợ, sau đó làm lại cuộc đời.
Lục Tuấn Hiên mang giấy tờ ly hôn đến. đưa thẳng cho cô: “Cô ký đi, tôi cho cô sáu trăm tỷ, không hơn được nữa.”
Sáu trăm tỷ? Thẩm Quân Dao đâu phải người dễ, rõ ràng cô ta đòi hắn một nghìn tỷ, đưa sáu trăm tỷ ư? Đừng hòng.
Hơn nữa, cô chắc chắn Lục Tuấn Hiên có người đàn bà khác, cho nên hắn mới vội ly hôn như vậy.
Cho nên cô ta phải đòi nhiều hơn.
“Sáu trăm tỷ, chỉ sáu trăm tỷ mà muốn đá tôi ư? Lục Tuấn Hiên, trong tay anh có công ty hàng vạn tỷ, ly hôn chỉ cho tôi sáu trăm tỷ, cho ăn mày chắc?” Thẩm Quân Dao cười lạnh.
“Thẩm Quân Dao, chô cô tiền vì thương hại cô, cô cho rằng tôi không có cách ép cô ký chắc?” Lục Tuấn Hiên uy hiếp.
Thẩm Quân Dao cười lạnh: “Tôi biết anh có tiền có quyền, nhưng anh dám làm gì tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lục Tuấn Hiên biết Thẩm Quân Dao là người có dã tâm, cũng rất to gan lớn mật.
“Dù cô có biến mất trên đời này thì tôi cũng có lý do khiến người khác tin. Thẩm Quân Dao, nếu không muốn tôi ra tay độc ác thì ngoan ngoãn ký tên đi.”
“Tôi không ký đó, anh làm gì được?” Thẩm Quân Dao cười lạnh, sau đó, cổ cô ta bị tóm lấy. Bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ cô ta, đẩy mạnh xuống ghế.
Sức của Lục Tuấn Hiên mạnh nên mặt Thẩm Quân Dao liền tái mét, không thở được. Cô ta muốn đẩy ra nhưng Lục Tuấn Hiên như bị tử thần nhập vào, lạnh lùng nhìn gương mặt tím tái, đôi mắt trợn trừng của cô.
Cuối cùng hắn vẫn thả ra. Thẩm Quân Dao thở hổn hển, không ngừng ho khan. Lục Tuấn Hiên chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
Không chút thương tiếc!