“Há? Đến rồi?” Sở Nhan nhẹ chỉnh lại váy, xem ra cô ta đã ngủ đủ lâu rồi, cô ta vội nhìn lên chiếc áo len khoác lên người mình, cô ta cười giơ tay cầm chiếc áo trả lại cho anh ta, “Mặc vào đi! Đừng để cảm lạnh.”
“Tôi không sao!” Chiến Tây Dương lắc lắc đầu. Sở Nhan xiết chặt áo khoác ngoài, nhìn anh ta nói, “Vậy tôi xuống xe trước đây, anh cũng về nhà nghỉ ngơi sớm đi!”
“Được!”
“Lái xe chậm chút.” Sở Nhan nói xong, khua khua tay xuống xe. Chiến Tây Dương nhìn vào cô ta đi vào trong cửa lớn nhà họ Sở, mới yên tâm khởi động xe lái về phía trước. Sau ba ngày, sinh nhật của Chiến Tây Dương, Chiến Tây Dương đang phẫu thuật trong phòng cấp cứu, thời gian phẫu thuật đúng vẻn vẹn năm tiếng đồng hồ, anh ta vừa bước ra ngoài, có một vết mệt mỏi giữa lông mày, Hạ Đông đưa cho anh một đôi găng tay, muốn hẹn anh ta ăn tối, mới biết bệnh nhân hôm nay cần anh ta theo dõi đến mười một giờ tối, cho nên, cô ta đã hủy ý muốn đó, liền cùng anh ta ở trong bệnh viện. Chiến Tây Dương dựa vào ghế nghỉ ngơi, thuận tay cầm điện thoại lên xem, giật mình, thấy một câu chúc mừng sinh nhật làm cho anh ta ngơ ngác, lại xem kỹ hơn người gửi, là Sở Nhan. Trong nháy mắt, sự mệt mỏi của anh ta đã tan biết hết, anh ta nhìn bốn chữ này, liền cười ngây ngô. Buổi chiều ngày thứ hai, Cung Muội Muội mang thai đã chín tháng và được bố trí tại khoa sản bệnh viện Hoàng Gia, tiểu công tử họ nhà Dạ sắp sinh rồi. Cung Muội Muội mang thai chín tháng, mặc một bộ khăn lông màu trắng rộng thùng thình, bên ngoài khoác chiếc áo khoác màu ca ki, rất ung dung đi cùng người nhà vào đây ở, mấy ngày này Dạ Lương Thành đi làm nhiệm vụ ở nơi khác, chiều hôm nay mới về kịp, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu cũng vừa đến nơi, tâm trạng của Cung Muội Muội rất tốt, còn cách ngày dự sinh một tuần, kiểm tra thai rất bình thường, đứa bé cũng rất mạnh khỏe. Buổi chiều, cửa bệnh viện, một chiếc xe việt dã màu xanh quân đội tốc độ nhanh đến dừng tại bãi đỗ xe, vội vàng, người đàn ông từ vị trí lái bước xuống, với bộ quân phục trên người và trầm ổn quân nhân, hoạt bát, khuôn mặt tuấn tú của anh ta nhìn ra có vẻ vội vàng, anh ta bước nhanh đi vào sảnh lớn bệnh viện. Cung Muội Muội đang cùng Trình Ly Nguyệt đi bộ ở khuôn viên vườn hoa, nói về sự trưởng thành của các con, giật mình, ánh mắt của cô ta ngẩng lên, nhìn thấy không xa một người đàn ông từ lối ra bước đến, đáy mắt của cô ta trong tích tắc đã hiện lên sự vui mừng và xúc động. Dạ Lương Thành nhìn cô ta cười, mà sau một giây, anh ta rơi vào khuôn mặt của vợ mình, tràn đầy trìu mến và đau lòng, Trình Ly Nguyệt nhìn Cung Muội Muội nói, “Chị đi tìm anh trai của em đây, các em nói chuyện đi.” Trình Ly Nguyệt vừa đi, bàn tay của Dạ Lương Thành cầm vào lòng bàn tay của cô ta, cúi đầu xuống, hôn vào mái tóc của cô ta, Cung Muội Muội ngẩng mặt lên, hỏi, “Đã xin phép cẩn thận chưa?”
“Ừ! Ba tháng phép, ba tháng này, anh sẽ chỉ ở cùng em và các con!” Ánh mắt của Dạ Lương Thành tràn đầy áy náy và như thiếu nợ, anh ta muốn nỗ lực bù đắp cho bọn họ. Cung Muội Muội vẫn ở trong lòng của anh ta, có anh ấy ở đây, kể cả đối diện với sự đau khổ khi sinh, đều không là gì cả. “A a...” Cung Muội Muội cười ôm vào vùng bụng. Sắc mặt tuấn tú của Dạ Lương Thành liền hốt hoảng, “Bị sao vậy?”
“Con trai anh lại đạp em rồi.” Cung Muội Muội hướng anh ta tính sổ. Dạ Lương Thành giơ tay nhẹ nhàng sờ vào bụng như cái của cô ta, cảm nhận đứa bé ngang bướng đó đang làm động tác vươn vai. “Sau này nó mà bướng bỉnh, anh sẽ nhất định dạy giỗ nó thật cẩn thận.: Dạ Lương Thành cười nói.