Thời gian thấm thoát trôi qua, thoắt cái đã hơn năm giờ sáng, mặc dù Cung Vũ Ninh còn trẻ tuổi, nhưng vẫn không chịu nổi việc phải thức cả đêm như vậy, cô không nhịn được ngáp một cái, trong ánh mắt hiện rõ vẻ buồn ngủ lập tức nằm xuống, cô cố gắng mở mắt nhìn người đàn ông đang ngủ phía đối diện, nhưng cô quả thực không chịu nổi nữa mới từ từ thiếp đi.
Cung Vũ Ninh ngủ không biết trời đất gì, cô càng không biết nửa tiếng sau, Hạ Lăng Sơ liền tỉnh lại.
Hắn nhìn cái nhiệt kế đặt bên cạnh, còn có cả nhiệt độ cơ thể cứ cách một giờ Cung Vũ Ninh ghi lại, thời gian ghi nhiệt độ cuối cùng là năm giờ mười phút sáng.
Hạ Lăng Sơ ngồi dậy, cầm tờ giấy trên mặt bàn nhìn lướt qua, rồi lại nhìn cô gái đang ngủ say trước mặt mình, khuôn mặt anh tuấn của hắn thoáng qua một tia kinh ngạc, cô vừa mới ngủ?
Hạ Lăng Sơ nhìn hai cánh tay Cung Vũ Ninh đan chéo trước ngực, rõ ràng trong giấc mơ cô đang cảm thấy lạnh, anh vội vàng cầm chiếc chăn trên người mình đi tới bên cô, mở ra, rồi nhẹ nhàng đắp lên người Cung Vũ Ninh.
Chiếc chăn vẫn còn lưu lại độ ấm vừa được đắp lên người Cung Vũ Ninh, quả nhiên khiến mi tâm của cô giãn ra, ngủ càng thoải mái hơn.
Lần này, đến lượt Hạ Lăng Sơ ngồi trông cô, Cung Vũ Ninh thực sự là một cô gái rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, da thịt nhẵn nhụi, đôi môi đỏ mọng lộ ra, nằm trên ghế sofa màu xám tro, cô an tĩnh giống như một bức tranh đẹp, khiến người khác nhịn không được muốn cầm điện thoại di động lên, chụp lại cảnh tượng này.
Trong đầu Hạ Lăng Sơ, cũng lóe lên ý nghĩ này, anh cầm điện thoại trên chiếc ghế sofa phía đối diện lên, mở chức năng chụp ảnh, rồi hướng về phía cô gái đang ngủ say trên chiếc sofa, nhẹ nhàng chụp lại hai tấm khi ngủ của Cung Vũ Ninh.
Cung Vũ Ninh cũng hoàn toàn không biết mình bị người khác chụp trộm, hiện tại cô còn đang đắm chìm trong thế giới biển hoa!
Cung Vũ Ninh ngủ thẳng đến 10 giờ sáng mới tỉnh lại, đợi đến lúc cô mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã một mảnh sáng choang, cầm điện thoại di động trên bàn lên xem đồng hồ, cô lập tức ngồi bật dậy.
Cái gì? Mười giờ rồi? Cô ngẩng đầu nhìn chung quanh, Hạ Lăng Sơ đâu rồi?
Cung Vũ Ninh đỡ chiếc đầu choáng váng đứng dậy, đi ra ban công ở phòng ngủ chính, Hạ Lăng Sơ đang ngồi ở đó uống trà, trong tay cầm ipad xử lý công việc.
"Tại sao anh không đánh thức tôi dậy!" Cung Vũ Ninh mệt mỏi dựa vào khung cửa hỏi.
Hạ Lăng Sơ đặt ipad xuống rồi đứng lên, nhìn sắc mặt tái nhợt rõ ràng vì thiếu ngủ của cô, mày kiếm hơi nhíu lại: "Cô có muốn về phòng ngủ thêm giấc nữa không?"
"Ừ, tôi không sao, anh thế nào rồi? Đã hạ sốt chưa?" Cung Vũ Ninh nói xong, đi tới trước mặt anh, vô cùng tự nhiên duỗi tay ra, kiễng mũi chân đặt lên trên trán anh.
Cơ thể Hạ Lăng Sơ cứng đờ, giống như dã thú đột nhiên bị vuốt lông, yên lặng nhìn cô gái đang đưa tay sờ trán mình, đáy mắt có tia sáng phức tạp đang dao động.
Cung Vũ Ninh sờ một hồi, thấy trán Hạ Lăng Sơ không nóng nữa, cô mới mỉm cười: "Uống thuốc chưa?"
"Rồi!" Hạ Lăng Sơ trả lời cô.
Cung Vũ Ninh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "À! Hôm qua tôi đã hứa sẽ tặng quà cho anh, anh chờ một chút, tôi về phòng lấy cho anh."
Hạ Lăng Sơ nhìn bóng dáng của cô xoay người đi ra ngoài cửa, trong ánh mắt thoáng qua một tia mong đợi, cô chuẩn bị quà gì để tặng anh đây?
Ngay lúc này, điện thoại bên trong phòng của anh reo lên, anh nhấc máy, đầu dây bên kia là phục vụ trên du thuyền, hỏi anh có muốn xuống tàu ở bến tiếp theo hay không, Hạ Lăng Sơ suy nghĩ mấy giây, sau đó anh mới chắc chắn trả lời đối phương.
Anh nên trở về rồi.
Cửa phòng khép hờ bị đẩy ra, sau lưng Cung Vũ Ninh giấu thứ gì đó, cô mỉm cười rồi đóng cửa lại đi vào trong.
Hạ Lăng Sơ nhìn vẻ mặt đầy thần bí của cô, yên lặng chờ cô công bố quà tặng.
"Món quà này hàm chứa tất cả tấm lòng của tôi! Nên nó vô cùng ý nghĩa." Cung Vũ Ninh nói xong, sau đó, cẩn thận lấy món quà phía sau lưng ra: "Tèn ten!"
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ chạm vào bức hình trong tay cô đang mở ra, con ngươi mở to, chỉ thấy thứ trong tay Cung Vũ Ninh đang cầm, bất ngờ lại là một bức vẽ chân dung anh.
Một bức tranh vẽ anh có vẻ mặt lười biếng, trong tay cầm một lá bài, vẻ mặt, vầng trán, đều rất giống anh, có thể nói trông sống động như thật.
"Cô vẽ sao?" Hạ Lăng Sơ có chút không dám tin, cô vẫn còn có bản lĩnh như vậy.
"Ừ! Là tôi vẽ đó, anh thích không? Tôi thấy dáng vẻ khi ngồi trên bàn đánh bài của anh rất đẹp trai, cho nên, liền vẽ một bức tặng cho anh." Cung Vũ Ninh mỉm cười, đưa bức vẽ đến trước mặt anh.
Hạ Lăng Sơ đưa tay nhận lấy bức tranh, mặc dù bề ngoài tỏ ra lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn nổi sóng, có thể vẽ ra được dáng vẻ của hắn, chứng tỏ vị trí của hắn đã khắc sâu ở trong lòng cô gái này, chỉ bằng trí tưởng tượng đã có thể vẽ hắn đẹp như vậy rồi.
"Thích không?" Cung Vũ Ninh không khỏi ngẹo đầu, muốn nghe một lời cám ơn.
Hạ Lăng Sơ ngước mắt nhìn cô: "Tôi rất thích, cám ơn cô."
Giọng nói vẫn trầm thấp như trước, không dao động quá nhiều.
"Anh thích là tốt rồi." Cung Vũ Ninh nói xong, điện thoại di động liền vang lên, cô liếc mắt nhìn, là Andrew gọi tới, cô mỉm cười nhận điện thoại: "Alo, Andrew."
"Vũ Ninh, em không ở phòng sao?"
"Không, sao vậy?"
"Anh muốn xuống dưới đi dạo một chút, em có rảnh không?"
"Ách!" Cung Vũ Ninh nghiêng đầu nhìn Hạ Lăng Sơ, ánh mắt của Hạ Lăng Sơ nhíu chặt lại.
"Bạn em đang bị bệnh, em phải ở lại chăm sóc anh ấy, anh đi dạo đi! Mai kia em sẽ đi cùng anh."
"Ừ." Andrew không trách cô, liền cúp điện thoại.
Hạ Lăng Sơ cầm bức tranh xoay người lại, khóe miệng hơi giương lên nở nụ cười, đi vào trong phòng ngủ chính của hắn, hắn để bức vẽ lên bàn, khom người, cẩn thận quan sát, trong bức hình, anh ta cầm một lá bài, dáng vẻ ung dung tự tin lưu chuyển nơi đáy mắt, cũng bị người con gái này vẽ ra được.
Cung Vũ Ninh cúp điện thoại đứng ở cửa: "Buổi trưa anh muốn gọi đồ ăn mang đến hay là chuẩn bị ra ngoài ăn?"
"Cô muốn ăn gì, tôi mời cô." Tâm trạng của Hạ Lăng Sơ vui vẻ nói.
"Thật sao? Vậy tôi muốn ăn đồ tây, tôi biết ở tầng 5 có một nhà hàng ăn rất ngon." Cung Vũ Ninh nói.
"Được."
"Chờ tôi một chút, tôi về phòng tắm rửa thay quần áo." Tối qua Cung Vũ Ninh thức cả đêm ở chỗ anh, còn chưa kịp tắm rửa gì!
"Ừ!" Hạ Lăng Sơ trả lời cô.
Cung Vũ Ninh vừa đi ra khỏi cửa phòng của hắn, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng hòa hoãn được mối quan hệ với hắn rồi.
Cung Vũ Ninh trở về phòng, thay một chiếc váy thời trang màu đỏ, mái tóc dài hất về sau lưng, cô trang điểm nhạt, càng làm lộ rõ khí sắc của cô.
Đứng trước gương trang điểm, Cung Vũ Ninh xoay người một vòng, nhìn lại chính mình trong gương, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cảm giác.
Tại sao cô lại ăn mặc trang điểm giống như chuẩn bị đi hẹn hò vậy nhỉ? Cung Vũ Ninh ôm lấy mặt, muốn đè cái ý nghĩ này xuống.