Đi xe được khoảng nửa tiếng, Quý An Ninh phát hiện những con phố ngày càng rộng rãi, vắng vẻ, hơn nữa còn nhìn thấy những trạm gác của binh sỹ. Cô thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ cậu của anh ấy là quan chức lớn.
Sau khi đi qua trạm kiểm soát tiếp theo, Cung Vũ Trạch đưa ra chứng minh thư của mình, ngay cả Quý An Ninh cũng phải đăng ký kiểm tra. Có vẻ rất nghiêm ngặt. khi người lính đó kiểm tra, thì lại tỏ thái độ hết sức cung kính, “Cung thiếu gia, xin nhận lại!”
Nói xong, anh ta còn thực hiện nghi thức chào của binh lính, mắt nhìn xe của anh rời đi.
Trên cả đường đi Quý An Ninh vô cùng tò mò. Còn chàng trai này thì quả thật đáng ghét, không nói cho cô biết, khiến cô đoán loạn xạ.
“Nơi này là nơi nào? Hình như em chưa từng tới đây.” Quý An Ninh hỏi, với những người dân bình thường như cô, sẽ chẳng mấy khi có việc phải tới đây. Thế nhưng cô bỗng thấy có ấn tượng với một quảng trường rộng lớn gần đó. Khi cô hiểu ra lập tức kêu lên, “Đây chẳng phải là quảng trường Bạch Kim hay sao?”
“Đúng. ”Cung Vũ Trạch trả lời.
Quý An Ninh đột nhiên kinh ngạc, nếu đúng, thì đây nhất định là khu quan chức ở. Nếu cô nhìn đúng là quảng trường Bạch kim, vậy thì sắp tới chẳng lẽ là...
Quý An Ninh kinh ngạc reo lên, “Cậu của anh sống ở đây ư?”
Cung Vũ Trạch nhìn cô đoán, liền trêu cô, “Em đoán đến đâu rồi?”
“Đây có phải là hướng đi tới phủ tổng thống không?”
Cung Vũ Trạch thấy cô đoán đúng liền gật đầu, “Đúng, đây chính là hướng tới phủ tổng thống.”
“Thế cậu của anh là... ngài tổng thống?” Quý An Ninh tự nhiên thấy tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trời ạ, Cung Vũ Trạch không ngờ lại có huyết thống hoàng gia. Nếu ngài tổng thống là cậu của anh ấy, thế thì mẹ của anh ấy chính là công chúa của đất nước sao?
Quý An Ninh thở gấp, lấy tay ấn vào ngực, một biểu cảm không dám tin đây là sự thực.
“Anh... Sao anh không nói cho em cậu anh là tổng thống?” Quý An Ninh trách anh, khiến cô lo sợ, chẳng có sự chuẩn bị nào về tâm lý. Lát nữa người cô sẽ được gặp chính là tổng thống của đất nước này.
Cung Vũ Trạch cười và nhìn cô, “Chỉ là muốn cho em một bất ngờ.”
“Anh nghĩ đây là bất ngờ ư? Bất ngờ khiến em suýt ngất ấy chứ? ”Quý An Ninh trừng mắt nhìn anh ta, nhìn thấy điệu cười xấu xa của anh. Cô giơ nắm tay gõ vào vai anh, “Anh cố tình dọa em.”
Cung Vũ Trạch dùng một tay đánh vô-lăng, một tay nắm lấy nắm đấm của cô, nhẹ nhàng nói, “Đừng lo, đó là cậu của anh, chẳng bao lâu nữa sẽ là cậu của em rồi.”
Quý An Ninh lúc này thực sự vô cùng bất ngờ! Gia thế nhà Cung Vũ Trạch lớn hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Cô tiếp tục hỏi, “Anh có thể cho em biết, ngoài cậu anh là tổng thống ra, thì anh còn những người thân nào nữa?”
“Anh còn có một người cô và một người chú rể nữa.”
“Họ làm gì?” Quý An Ninh có dự cảm, chắc chắn không phải là những người tầm thương.
“Chú rể của anh là thủ trưởng quân khu, có cô của anh, bây giờ cô là phu nhân thủ trưởng quân khu.” Cung Vũ Trạch cười trả lời cô.
Quả nhiên đúng như cô tưởng tượng, cô đột nhiên nhớ tới câu nói trước đây của Lam Doanh rằng Cung Vũ Trạch có huyết thống cao quý. Câu nói này quả thực không sai, huyết thống của nah ấy cao quý hơn cả tưởng tượng.
Quý An Ninh cứ nghĩ tìm ra thân thế của mình có thể bình đẳng với thân thế của anh ấy. Không ngờ, nếu đem ra để so sánh, thì thân thế của anh ấy không hề đơn giản chút nào.
Nhìn cô gái đang trầm tư bên cạnh, Cung Vũ Trạch có chút lo lắng nhìn cô."Sao thế, giận anh hả?"
Quý An Ninh ngẩng đầu cười: "Không, chỉ là em nghĩ, em thật chẳng biết gì về anh cả,"
Câu nói này khiến Cung Vũ Trạch giật mình, anh nắm chặt tay cô: "An Ninh, anh sẽ dần dần cho em biết về anh và gia đình anh. Còn anh chỉ là anh trong mắt em, không có gì giấu em"
Quý An Ninh cảm nhận được sự lo lắng của anh. Ánh mắt cô trở lên dịu dàng: "Anh đừng lo, em không ngại gì đâu. Em dần dần sẽ hiểu hơn về anh và gia đình anh. Em cũng hy vọng sẽ được mọi người đón nhận."
Cung Vũ Trạch thở nhẹ nhõm: "Em yên tâm, họ nhất định sẽ rất quý mến em."
Cách đó không xa, dưới những tán cây, một tòa nhà cao lớn màu trắng xuất hiện trước mặt. Cung Vũ Trạch đã gọi điện cho cậu trước, hẹn thời gian ăn tối.
Quý An Ninh chưa bao giờ tới gần phủ tổng thống như thế. Bây giờ cô mới thấy nó to lớn và huy hoàng thế nào, vừa trang nghiêm lại vừa có cảm giác bất khả xâm phạm.
Xe của Cung Vũ Trạch dừng ở chỗ đậu xe bên cạnh phủ tổng thống, sau đó có người giúp việc tới đón họ, đó là quản gia Mộ Nghiêm. Quản gia Mộ Nghiêm đã trung tuổi, mặc bộ âu phục gọn gàng màu đen, dáng vẻ rất nhanh nhẹn, tinh tế.
Ông và một người giúp việc khác chủ động mở cửa cho Cung Vũ Trạch. Một người khác thì mở cửa cho Quý An Ninh. Quý An Ninh lập tức nói cảm ơn. Đứng trước phủ tổng thống, cô đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, trong cô cảm nhận thấy sự oai nghiêm, rất đúng với vị thế đứng đầu của một quốc gia.
Ông ấy rất cung kính cúi người: "Cung thiếu gia, ngài đã tới."
" Mộ quản gia, cậu tôi đã về chưa?"
"Ngài tổng thống sẽ tới lúc 3h30. Mời cậu vào bên trong chờ đợi! Phu nhân và tiểu thư đều ở trong đó" Mộ quản gia lên tiếng.
Cung Vũ Trạch cười: "Vâng!" Nói xong anh đi tới bên cạnh Quý An Ninh, nhìn Mộ quản gia nói: "Mộ quản gia, đây là bạn của tôi, Quý An Ninh."
Mộ quản gia lập tức cúi đầu chào Quý An Ninh với vẻ vinh hạnh: "Quý tiểu thư, chào mừng cô. Tôi là quản gia của phủ tổng thống, Mộ Nghiêm."
Quý An Ninh cũng lễ pháp chào: "Chào ngài!"
"An Ninh, chúng ta vào trong thôi! Cậu anh về muộn một chút, nhưng mợ và em gái đang ở nhà. Chúng ta vào gặp họ thôi."
Quý An Ninh có chút lo lắng, gặp phu nhân tổng thống và công chúa đâu phải là chuyện người dân bình thường có thể muốn là được. Cô thực sự có chút hồi hộp, bời vì đến ngay cả khi Cung Vũ Trạch nói cho cô là đến phủ tổng thống, cô đã hồi hộp lắm rồi.