Cho tới khi họ kêu gào thảm thiết, ngẩng đầu lên mới phát hiện người tấn công mình là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, lập tức cả hai vừa giận dữ vừa xấu hổ không biết trốn vào đâu.
Bùi Mạn Lâm đã chứng kiến thân thủ của Giản Hinh nhưng mỗi lần nhìn thấy động tác cực ngầu của cô ấy trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ, cô cảm thấy mình đã rất cố gắng rồi nhưng so với Giản Hinh thì mặt nào cô cũng còn thua xa.
Tiếp theo đó, Bùi Mạn Lâm bước vào trạng thái điên cuồng mua sắm, còn Giản Hinh thì trở thành người xách đồ cho cô.
Khoảng chín giờ sáng.
Trong căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố của Cung Dạ Tiêu, Trình Ly Nguyệt và anh dã trở dậy nhưng một thân hình nhỏ bé vẫn còn nằm trên chiếc giường lớn màu xám tro, cô bé mặc một chiếc áo ngủ màu hồng phấn và mặc bỉm, ngủ rất say.
Khi Trình Ly Nguyệt nấu bữa sáng, Cung Dạ Tiêu cũng nhẹ nhàng bước tới giường, cúi người ngắm nhìn con gái, ánh mắt dịu dàng và yêu chiều.
Cô bé sau khi ngủ đủ liền vươn vai, mở choàng hai hàng lông mi vừa cong vừa dài, đôi mắt to tròn long lanh như những vì sao đang nhìn anh, sáng sớm đã mỉm cười vừa rạng rỡ vừa đáng yêu với ba mình.
Trái tim Cung Dạ Tiêu muốn tan chảy, anh cúi người thơm lên đầu con gái nhỏ, sau đó ôm con vào lòng, cảm nhận sự nhiệt tình quấn quýt của cô bé. Con gái ôm lấy cổ anh, gọi giòn tan: "Baba... baba..."
Cung Dạ Tiêu đã hóa thân thành ông bố bỉm sữa, bắt đầu thay bỉm, rửa mặt và mặc đồ cho con. Mười mấy phút sau, một cô bé đáng yêu mặc áo màu xanh nhạt và quần đùi xuất hiện.
Trình Ly Nguyệt nấu xong bữa sáng tình yêu cho cả nhà, cô bé ngồi xuống ghế dành riêng cho mình bắt đầu đòi đồ ăn, Cung Dạ Tiêu hòa sữa bột cho cô bé, cô bé ôm bình uống cật lực, nhưng bàn tay nhỏ xinh vẫn không quên chỉ vào món mà mình muốn ăn.
Trình Ly Nguyệt nhân lúc cô bé uống sữa liền buộc gọn mái tóc dài màu hạt dẻ bẩm sinh lên cho cô, sau đó kẹp lại bằng một chiếc nơ bươm bướm, gương mặt bầu bĩnh, cực kì đáng yêu.
"Nào, Vũ Ninh, há miệng ra nào, mami đút con ăn."
Cô bé lập tức chỉ vào Cung Dạ Tiêu, giọng nói không mấy rõ ràng: "Baba... baba..."
"Nhìn con gái anh xem, quấn anh quá kìa." Trình Ly Nguyệt đành phải đưa cháo và thìa cho Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu cầm lấy mỉm cười nói: "Em ghen tị sao?"
"Không đâu! Đây là việc tốt!" Trình Ly Nguyệt bật cười, nhìn ông xã dịu dàng, cẩn thận đút cháo cho con ăn, cô chống cằm ngắm nhìn hình ảnh ấm áp tràn ngập tình yêu thương này.
Khi đang ngắm nhìn, điện thoại của cô bỗng đổ chuông, cô cầm lên thì thấy là mẹ mình gọi tới, cô mỉm cười nghe điện thoại: "Alo, mẹ ạ!"
"Ly Nguyệt, tối nay mẹ hẹn anh con và Vân Nhược về nhà ăn cơm, con và Dạ Tiêu cũng tới nhé."
"Vâng ạ! Chúng con nhất định sẽ tới." Trình Ly Nguyệt mỉm cười đáp.
Mẹ đã hỏi anh con rồi, nó nói Vân Nhược rất tốt, nếu không vấn đề gì thì chị dâu tương lai của con sẽ là cô bé đó."
"Vâng! Con cũng rất ủng hộ hai người."
Trình Ly Nguyệt nghe điện xong liền mỉm cười nói: "Xem ra việc vui của anh em sắp tới gần rồi."
Cung Dạ Tiêu thấy cô vui vẻ, cũng cười theo, Tịch phu nhân vẫn luôn lo lắng hôn sự của con trai mình làm cô cũng lo theo. Bây giờ mẹ vợ anh đã có thể yên tâm, cô cũng không phải canh cánh lo lắng việc này nữa rồi.
Cung Dạ Tiêu cũng rất quan tâm tới việc này, dù sao hôn sự của Tịch Phong Hàn có liên quan tới quốc sự, gia thế thân phận của Dương Vân Nhược rất trong sạch, bản thân cô cũng thuộc loại hình dịu dàng hiền lương, Tịch Phong Hàn cần một người phụ nữ không có dã tâm quyền lực như vậy.
Nhưng về tình yêu, Cung Dạ Tiêu nhìn rõ hơn Trình Ly Nguyệt, Tịch Phong Hàn không có tình cảm quá mãnh liệt với Dương Vân Nhược, tới anh cũng không hiểu tại sao, Tịch Phong Hàn vì quốc gia có thể từ bỏ tình yêu để lựa chọn một người vợ phù hợp.
Về điểm này, Cung Dạ Tiêu cũng chỉ biết chúc phúc cho anh mà thôi.
Hai giờ chiều, Bùi Mạn Lâm hẹn gặp mặt Dương vân Nhược tại một tiệm cà phê sang trọng, hai người đều là thành viên trong gia đình thuộc chính giới, người lớn trong nhà đều có qua lại với nhau, hơn nữa từ nhỏ họ lại là bạn học, hồi trung học phổ thông còn ngồi cùng bàn, Dương Vân Nhược không hề từ chối lời mời hẹn gặp của Bùi Mạn Lâm.
Bùi Mạn Lâm gặp gỡ rất có mục đích, chỉ là cũng đã mấy năm không gặp Dương Vân Nhược, khi Dương Vân Nhược mặc một chiếc váy màu trắng bước vào, Bùi Mạn Lâm không khỏi ngạc nhiên, không ngờ mấy năm không gặp, khí chất của Dương Vân Nhược lại thay đổi lớn tới vậy, trên người cô ấy có khí chất thục nữ của tiểu thư danh giá.
"Mạn Lâm, lâu rồi không gặp." Dương Vân Nhược gần đây tâm trạng rất vui, hơn nữa cô không rất dè dặt, không hề tiết lộ việc mình và Tịch Hàn Phong hẹn hò với bên ngoài.
"Đúng vậy! Lâu rồi không gặp, cậu càng ngày càng trở lên xinh đẹp rồi." Bùi Mạn Lâm giả bộ khen ngợi một tiếng.
"Cậu cũng vậy, thời thượng hơn trước đây nhiều."
Bùi Mạn Lâm cũng không tiện hỏi thẳng việc hẹn hò của cô và Tịch Phong Hàn. Hôm nay cô tới đây để thăm dò bản lĩnh của Dương Vân Nhược, xem cô ta có khí chất gì có thể thu hút Tịch Phong Hàn.
Dương Vân Nhược ngồi xuống, liền nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi bên cạnh Bùi Mạn Lâm, cô ngạc nhiên hỏi: "Đây là bạn cậu sao?"
"Không phải, đây là vệ sĩ của mình, cậu cũng biết ông mình cưng chiều mình từ nhỏ, nhất định sắp xếp một vệ sĩ cho mình, mình sắp sửa chán muốn chết rồi đây." Bùi Mạn Lâm ngầm khoe khoang. Dương Vân Nhược ngạc nhiên khi thấy nữ vệ sĩ này vô cùng xinh đẹp, có điều thấy cô ấy cứ đứng ở bên, cô thấy thương thương, liền nói với Giản Hinh: "Cô ngồi xuống bên cạnh, gọi cà phê uống đi."
"Cám ơn, tôi không cần." Giản Hinh lễ phép gật đầu.
"Thôi, cô tới ngồi bên cạnh đi! Cô cứ như vậy sẽ làm phiền chúng tôi nói chuyện!" Bùi Mạn Lâm sai bảo.
Giản Hinh ngồi xuống bên cạnh nhưng cô không gọi món gì cả, ngược lại Dương Vân Nhược có nói với nhân viên phục vụ mang tới cho cô một tách cà phê.
Bùi Mạn Lâm cạn lời, Dương Vân Nhược tốt bụng vậy khiến cô không vui, trong lòng cô nghĩ đây là vệ sĩ của cô thì cũng nên có dáng dấp của vệ sĩ.
Vì thế cô luôn đối đãi với Giản Vân với tư cách là vệ sĩ, không hề đối xử dễ dãi với cô bao giờ.
Khi nhân viên phục vụ đặt ly cà phê xuống trước mặt Giản Hinh, Giản Hinh ngạc nhiên giây lát, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Dương Vân Nhược, Dương Vân Nhược gật đầu mỉm cười nhìn cô, Bùi Mạn Lâm quay đầu nhìn cô: "Bạn tôi mời cô uống thì cô cũng đừng khách sáo nữa."
Giản Hinh cúi đầu, ngửi hương cà phê thơm ngon, lông mày cô khẽ giãn ra, cô có một loại thiện cảm vô hình với cà phê.
Có cảm thấy cô và món đồ uống cà phê này có duyên phận đặc biệt.