Trì Dương bên cạnh Tịch Phong Hàn nắm chặt cú đấm, hận không thể đi lên cho Paton một trận nên thân.
Còn ánh mắt của Tịch Phong Hàn vô cùng bình tĩnh, nhưng chứa đựng sát khí dữ dội.
Anh thậm chí muốn xé xác Paton hơn bất cứ ai khác, bởi vì hắn ta dám cả gan lấy sự an nguy của người con gái anh yêu ra hăm dọa.
Đoàn người của Paton đi về khách sạn, còn Tịch Phong Hàn cùng Trì Dương rời khỏi phòng hội nghị.
Trong phòng làm việc, Tịch Phong Hàn nắm chặt cú đấm, anh trầm tư, cầm điện thoại gọi cho số của Cố Lượng.
“Alo! Chào bệ hạ.” Âm thanh của Cố Lượng vang lên ở đầu dây bên kia.
“Điều tra người nhà của Paton ở nước này, có thể tài liệu bị tiết lộ trước kia, đang nằm trong tay của Paton.”
“Vâng! Tôi sẽ xác nhận lại theo manh mối này.” Cố Lượng phấn khởi lên tiếng.
“Tôi muốn anh làm với tốc độ nhanh nhất, điều tra thân phận của Sauron Paton, phát ngay cho tôi.”
Cúp máy, Tịch Phong Hàn hít một hơi dài, nếu manh mối cuối cùng của Sở Duyệt nằm trong tay của Paton, vậy thì, anh phải cắt đứt cái manh mối đó.
Trì Dương mang cà phê vô cho anh, Tịch Phong Hàn ngước đầu nói, “Trì Dương, anh đi điều tra cho tôi, thời gian Paton nhập cảnh, và sau khi nhập cảnh ông ta từng gặp gỡ những ai, tôi muốn bản chi tiết nhất.”
“Vâng! Tôi đi làm ngay.” Trì Dương không dám chậm trễ.
Sau khi Tịch Phong Hàn dặn dò, anh càng bình tĩnh trở lại, hồ sơ trong tay Paton, chắc chắn ông ta không dám dễ dàng trao cho kẻ khác, bởi vì đó là cờ cược lớn nhất của ông ta.
Paton tạm biệt phó tổng thống trở về phòng nghỉ, trong lòng vẫn còn chút lo lắng, Tịch Phong Hàn là đối thủ lớn nhất mà ông từng gặp, cho đến giờ, ông vẫn chưa mò kĩ tâm tư của vị tổng thống trẻ tuổi này.
Thậm chí ông ta không hiểu được con người của anh, điều có thể cược duy nhất là địa vị của Sở Duyệt trong lòng anh.
Paton có chút đứng ngồi không yên, nhưng mà, ông biết nếu như mình cược đúng, vậy thì con đường tiến lên sẽ không còn trở ngại.
Nếu không có được lợi ích từ Tịch Phong Hàn, vậy thì Paton vẫn còn con đường thứ hai để lựa chọn, đó là vị nghị viên quan trọng của quốc gia là Lý Chính, anh ta đang cạnh tranh với Tịch Phong Hàn, nếu ông bán hồ sơ trong tay cho anh ta, thì chắc chắn cũng sẽ được hưởng lợi.
Cho nên, ông không gấp, ông có thể từ từ chờ đợi câu trả lời của Tịch Phong Hàn.
Trong sân vườn của phủ tổng thống, vào trưa, Sở Duyệt bồng con trai ngồi trên ghế sofa, tắm nắng trưa không gắt lắm, thằng nhóc dưới ánh nắng mặt trời, có vẻ làm biếng, chẳng bao lâu ngủ thiếp đi trong vòng tay của Sở Duyệt.
Sở Duyệt nhẹ nhàng nhìn ngắm thằng nhóc, thời gian mẹ chăm sóc bên cạnh con, là lúc họ nhẫn nại nhất, cho dù chỉ nhìn khuôn mặt của con, cũng có thể ngồi cả buổi trưa.
Trong lúc Sở Duyệt nhìn ngắm thằng nhóc, thì nghe tiến bước chân trong hoa viên, loạt bước chân này, khiến cô nhếch môi cười, quay đầu, liền bắt gặp người đàn ông của mình đang tiến tới.
Hình dáng Tịch Phong Hàn dưới ánh nắng mặt trời, điển trai bất phàm, tự nhiên bộc lộ hơi thở chín chắn, anh ta như một bình rượu thanh khiết, thuận theo sự tăng trưởng của thời gian, ngày càng thơm nồng.
Trong mắt Sở Duyệt có sự ngưỡng mộ, đối với người đàn ông này, cô không có sức kháng cự, cô yêu anh, yêu đến tận xương tủy, in vào trong linh hồn.
Một người đàn ông khiến cô vì anh mà sống, vì anh mà chết, trên đời này còn có từ ngữ nào có thể diễn tả phần tình cảm này chứ?
Ánh mắt hai người giao nhau, Tịch Phong Hàn ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay khỏe khoắn ôm nhẹ vai cô, ánh mắt ôn nhu đặt vào nhóc con trong lòng cô.
“Ngủ bao lâu rồi?”
“Mới ngủ không lâu!” Sở Duyệt dứt lời, Tịch Phong Hàn sợ cô mỏi tay, anh nhẹ nhàng đón qua, ôm nhóc vào lòng.
Nhóc con vô cùng tự nhiên, không có tỉnh giấc, Sở Duyệt chống mặt, nhìn con trai, bộc lộ tình mẫu tử nồng nàn.
Tịch Phong Hàn ẵm một hồi, anh đứng dậy ẵm con vào phòng khách lớn, đưa cho bảo mẫu đặt xuống giường ngủ.
Sở Duyệt nhìn mặt anh khi trở ra, cô chớp chớp mắt, có một dự cảm, người đàn ông này có chuyện muốn nói với cô.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Sở Duyệt nghiêng đầu hỏi anh.
Tịch Phong Hàn ngồi xuống bên cạnh cô, mắt của anh nhẹ nhàng nheo lại, “Tiểu Duyệt, đối với những việc trong tổ chức, em còn nhớ được bao nhiêu?”
Sắc mặt của Sở Duyệt căng thẳng, “Là việc liên quan đến tổ chức cũ sao?”
Tịch Phong Hàn đối mặt với sự hăm dọa của Paton, không dám sơ ý, vì thế, anh đó giờ không dám nói cho cô biết sự việc này, nhưng bây giờ, anh muốn biết một số việc năm xưa từ cô.
Dù sao thì anh cũng không có nhiều thời gian để điều tra, và, vụ việc qua đi mấy năm, thuộc hạ của anh điều tra rất khó khăn.
Cô là đương sự, có thể cô biết một ít.
“Đúng vậy! Thuộc hạ của anh tra được một phần hồ sơ mà tổ chức cũ của em từng gửi đi, trong đó còn phần của em.”
“Chuyện từ lúc nào vậy?” Sắc mặt Sở Duyệt thay đổi.
“Là chuyện của một tháng trước, vốn dĩ anh tính phái người âm thầm điều tra, không muốn khiến em lo lắng, nhưng mà, đột nhiên hôm nay có người cầm tấm ảnh cũ của em lúc còn ở trong tổ chức đến hăm dọa anh, anh chỉ còn nước nói cho em biết.”
“Là kẻ nào?”
“Là gia tộc Paton ở nước F, em có ấn tượng không?” Tịch Phong Hàn hỏi cô.
Chuyện trước kia, Sở Duyệt thực sự muốn quên đi, nhưng, bây giờ Tịch Phong Hàn hỏi lại, với trí nhớ siêu đẳng của cô, lập tức cau mày hồi tưởng? “Có phải là một người tên Sauron Paton không?” Sở Duyệt nói chính xác tên của ông ta.
Tinh thần của Tịch Phong Hàn lập tức vui mừng, không ngờ cô biết người này, anh gật đầu, “Đúng, chính là ông ta.”
“Em nhớ ổng, ông là đối tác của Locke, ông ta kinh doanh bom đạn ở thị trường đen, xưởng binh lực, vũ khí của Locke, rất nhiều thứ đều mua từ nguồn của ông ta.”
“Vậy sao ông ta có hồ sơ của em?”
“Đó là do ông ta có hai thân phận, một là kẻ kinh doanh vũ khí bí mật, một là thân phận chủ tịch chính trị gia trong nước ông ta, ông ta từng trải qua một đợt ám sát từ dụng binh, suýt mất mạng, cho nên, ông ta xin Locke cho một vài sát thủ dùng được, làm vệ sĩ thân cận cho ông ta, ông ta lấy được một bản danh sát sát thủ từ Locke, ông ta đích thân lựa chọn, trong đó có hồ sơ của em.” Sở Duyệt đối với sự việc này, còn nhớ rõ, vì cô nhìn gương mặt của Paton, liền muốn nôn.
“Sau đó thì sao?” Tịch Phong Hàn tinh thần căng thẳng, anh cảm thấy vụ việc này không hề đơn giản.
“Sau đó, Paton lựa chọn em trong đám sát thủ! Nhưng Locke không đồng ý, cuối cùng, Paton không còn nhắc tới vụ việc này nữa, nhưng, mỗi lần ông ta đến tìm Locke, cũng cố tình tìm em.” Sở Duyệt nói đến đây, cô có chút lo lắng nhìn Tịch Phong Hàn, “Anh đừng lo, ông ta chưa hề sàm sỡ được em.”