Dù à phó tổng thống thế nhưng anh cũng xương có thịt, cũng biết trân trọng và quý giá cuộc sống
Anh đưa tay đẩy người vệ sỹ, tay còn lại cầm súng bắn vào tên sát thủ kia.
Đúng khoảnh khắc bóp cò, một viên đạn bắn trúng vào bả vai anh, còn người sát thủ kia không còn cơ hội thứ hại, ngã ra trên mặt đất.
“Thưa ngài” Người vệ sỹ được cứu mạng, vừa mừng vừa cảm động. Anh tay nhanh chóng dìu Phan Lê Hân lúc đó đã bị thương, “Thưa ngài, mau đi thôi.”
Phan Lê Hân ấn chặt vào vết thương đang chảy máu, cùng người vệ sỹ ra khỏi khu nhà xưởng này. Họ nhìn thấy ánh đèn, lúc này cảnh sát đã huy động tới, tiếng còi hụ vang lên.
Trong đó có một xe cảnh sát tới trước, nhìn thấy hai người đi ra liền cảnh giác
“Đừng nổ súng” Người vệ sỹ kêu lên, “Là ngài phó tổng thống, ông ấy đã bị thương, mau đưa tới bệnh viện”
Người cảnh sát lập tức tiến lại gần, sau khi nhận ra Phan Lê Hân, viên cảnh sát nhanh chóng dìu anh ta vào trong xe. 6 chiếc xe nối đuôi nhau mở đường đưa Phan Lê Hân vào trong bệnh viện.
Tại nhà xưởng phía sau, tiếng nổ tiếp tục vang lên.
Trên xe, Phan Lê Hân bị thương khá nghiêm trọng, viên đạn găm trúng mạch máu, khiến máu chảy không ngừng. Cũng vì chảy máu quá nhiên nên anh ta dần rơi vào hôn mê.
Tại bệnh viện hoàng gia, Phan Lê Hân được đưa vào trong phòng cấp cứu.
Nhan Lạc Y sau khi khóc xong, cô bước tới ban công nhìn về phía khu thành phố, đột nhiên có một luồng sáng chói, giống như đang có đám cháy.
Cô mở to mắt, cảm giác gì đó bất an.
Đó là nhà xưởng bị cháy, trong đêm tối, đám cháy hiện ra rất rõ.
Những người dân xung quanh chỉ biết là một nhà xưởng cũ bị chập điện nên bị cháy. Họ hoàn toàn không biết trước vụ cháy này, nơi đây từng diễn ra một trận đấu sung ác liệt, thầm chí người bị thương còn bao gồm cả phó tổng thống.
Vì thế nhà xưởng này bị phong tỏa rất chặt, bên ngoài chỉ biết đó là một trận hỏa hoạn do hệ thống điện bị lão hóa.
Tối đó tại bệnh việc, các bác sỹ người đẫm mồ hôi, đang dồn hết sức lực để cứu tính mạng của người đàn ông đẫm máu trên người.
Nhan Lạc Y đứng bên ban công một lúc lâu, tới khi thấy lạnh mới quay lại phòng. Trong lòng cô có cảm giác bất an, khiến cô không thể ngủ nôi.
Cả ngày hôm nay, cô đã gặp bao chuyện không vui. Những lời của ông bói toán thành nỗi ám ảnh trong cô, khiến cô luôn nhớ về những người thân của mình.
Cha mẹ cô, ông bà, bố mẹ nuôi của cô.
Nhan Lạc Y đã nhận thấy cái sai của mình, sai sót khiến cô căm hận bản thân, hận bản thân mình sinh ra trên thế giới này.
Tại bệnh biện, Tần Chính đang bên cạnh giường. Tối nay người sống sót duy nhất là Phan Lê Hân cùng người vệ sỹ bị thương. Còn tất cả những thứ khác đều bị đám cháy thiêu rụi. Ngay cả thân phận của tên sát thủ, khuôn mặt của chúng đều bị thiêu thành tro tàn, muốn tìm hiểu cũng cần mất thời gian.
Tần Chính thở dài một hồi sâu, anh giận bản thân mình không theo sát. Nếu không viên đạn này, anh tay sẽ đỡ lấy nó.
Sau khi phẫu thuật xong, Phan Lê Hân đã vô cùng mệt mỏi. Bác sỹ luôn vào kiểm tra, không dám sơ suất.
“Trợ lý Tần, ngài phó tổng thống bị thương nghiêm trọng, cần phải có người thân tới chăm sóc”
“Ngài ấy liệu khi nào sẽ tỉnh?”
“Theo lẽ thường thì có thể là sáng mai.”
“Được, tối nay tôi sẽ trông. Đợi sáng mai ngài ấy tỉnh lại rồi tính tiếp.” Tần Chính cũng không dám tự quyết định, dù sao thì anh ta cũng hiểu Phan Lê Hân. Xảy ra chuyện như thế này, anh ấy tuyệt đối không muốn người nhà lo lắng.
Phan Lê Hân cũng không là người bình thường, chỉ khoảng 2 tiếng sau phẫu thuật là anh đã tỉnh lại.
“Thưa ngài, ngải đã tỉnh rồi. Tốt quá!” Tần Chính lập tức ấn nút gọi bác sỹ.
Bác sỹ nhanh chóng tới kiểm tra. Ca phẫu thuật thành công, không có phản ứng nào khác.
Phan Lê Hân đệm sau lưng một chiếc đệm mềm, nghe Tần Chính báo cáo kết quả, khuôn mặt trắng nhợt lộ ra sự phẫn nộ.
“Chuyện này nhất định phải tra xét rõ rang, tôi muốn biết kẻ đứng sau giật dây là ai.”
“Tôi đang tiến hành điều tra. Còn vụ việc này đã được xử lý bề ngoài xong xuôi”
Phan Lê Hân lim dim đôi mắt, “Phải giải quyết tốt chuyện của các vệ sỹ, tăng gấp 3 lần tiền hỗ trợ cho họ”
“Vâng, tôi sẽ làm như vậy” Nói xong Tần Chính hỏi, “Thưa ngài, có cần thông báo cho phu nhân biết không ạ”
Quả nhiên Phan Lê Hân từ chối, “Không cần, chuyện này không nên cho mẹ tôi biết.”
“Vâng! Vậy còn Nhan tiểu thư? Dù sao cũng cần có người ở bên chăm sóc cho ngài” Tần Chính đề nghị.
Phan Lê Hân suy nghĩ một lát, mặc dù không muốn làm cô ấy lo lắng, thế nhưng trong tình hình này, anh cũng rất lo lắng cho người thân của mình. Đưa cô ấy tới bên mình cũng là điều an toàn
“Được, sáng sớm mai đón cô ấy tới. Nói cho cô ấy tôi chỉ bị thương nhẹ, không nghiêm trọng.” Phan Lê Hân vẫn muốn có cô ấy ở bên mình
“Vâng!” Tần Chính trả lời.
Sáng sớm, Nhan Lạc Y nhận được điện thoại của Tần Chính. Trong điện thoại, không nói rõ là cô cần phải tới đâu, chỉ nói là Phan Lê Hân muốn gặp cô.
Tối qua Nhan Lạc Y mất ngủ cả đêm nên rất không yên tâm. Cô cũng đang định đi gặp anh ấy nên chuẩn bị đồ xong, cô đi xuống luôn.
Xe của Tần Chính đang đợi cô.
Nhan Lạc Y ngồi vào trong xe, hỏi tò mò, “Trợ lý Tần, tối qua tôi thấy trong thành phố có đám cháy. Ngài có biết là chuyện gì không?”
“À! Đó là một nhà xưởng cũ chập điện nên bị cháy. Nhan tiểu thư đừng lo”
“Không ai bị thương chứ” Nhan Lạc Y vẫn hỏi
“Không!” Tần Chính đành phải nói dối.
Nhan Lạc Y cảm thấy yên tâm hơn một chút. Lúc này cô mới yên tâm hơn một chút. Tần Chính quay sang nói trước với cô, “À, Nhan tiểu thư, lát nữa chúng ta sẽ tới bệnh viện.”
“Bệnh viện ư? Sao phải tới bệnh viện?” Nhan Lạc Y ngạc nhiên hỏi
“Là ngài phó tổng thống bị thương nhẹ, đang điều trị trong bệnh viện nên ngài muốn cô tới chăm sóc.”
Trái tim của Nhan Lạc Y đột nhiên đập mạnh hơn, hơi thở gấp gáp, “Anh ấy bị làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nhan tiểu thư đừng lo, ngài ấy chỉ bị thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng” Tần Chính trấn an.
Thế nhưng với Nhan Lạc Y, thì thông tin này quả thực khiến cô kinh ngạc. Cho dù là bị thương thế nào thì cô đều thấy lo lắng.
Khi tới bệnh viện, Tần Chính dẫn đường còn cô đi theo sau. Cô nắm chặt tay, đôi mắt đầy lo âu.
Đi vào trong phòng, Nhan Lạc Y ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, còn có mùi tanh của máu. Tuyệt đối không thể là vệ thương ngoài da được.
Phan Lê Hân vẫn đang nghỉ ngơi, Tần Chính suỵt một tiếng “Ngài ấy vẫn đang nghỉ ngơi.”
“Tôi sẽ trông anh ấy” Đôi mắt của Nhan Lạc Y đã đỏ sọng. cô ngồi bên cạnh anh.
Người đàn ông nằm trên giương đầy vẻ mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt. Chỉ sau một đêm mà người đàn ông cô mới gặp tối hôm trước đã gầy đi khá nhiều. Không hiểu là đã xảy ra chuyện gì. Nhan Lạc Y thấy đau nhói trong lòng.
Tần Chính đi ra bên ngoài chờ đợi. Nước mắt bắt đầu rơi từ trên đôi mắt của Nhan Lạc Y. Cô cầm lấy tay anh. Lúc này cô đau đớn tới không nói lên lời. Nhan Lạc Y nhìn vị trí anh ấy bị thương, đó là ở trên vai, băng vải quấn thấm đẫm máu.
Trong lòng Nhan Lạc Y thấy day dứt vô cùng. Lúc này cô thấy lời của ông thầy bói rất đúng. Cô là người không đem lại may mắn, thì đem tới tai họa cho người bên cạnh cô.
Nhan Lạc Y cúi mặt, nước mắt lã chã chảy xuống giường.
Phan Lê Hân đột nhiên nắm tay lại. Cô ngẩng đầu nhìn, thấy anh ấy đã tỉnh lại.
Phan Lê Hân mở mắt, nhìn cô gái đang rơi lệ, trong lòng anh thấy xót xa.
“Ngốc a, khóc cái gì?” Phan Lê Hân cười, tỏ vẻ thoải mái