Cô nghĩ, tại sao năm đó mẹ cô lại bỏ cô? Vì sao rời bỏ thế giới này, không muốn nuôi dưỡng cô.
Quý Thiên Tứ nhìn Quý An Ninh nhìn mãi chiếc ngọc bội, anh thấy hơi lo lắng. Anh dường như hiểu thấu tâm tư của Quý An Ninh bây giờ.
“Anh... Em muốn hỏi anh một chuyện được không?” Quý An Ninh đột nhiên nói.
Quý Thiên Tứ tỏ ra bình tĩnh nhìn cô, “Chuyện gì thế?”
“Ông ngoại có bao giờ nói với anh về chuyện của cha em không?” Ánh mắt Quý An Ninh như chờ đợi, nhìn anh trai.
Quý Thiên Tứ cười gượng. Quả đúng là anh lo lắng điều gì thì cô hỏi đúng điều đó. Thế nhưng anh đã từng nhận lời với ông rằng sẽ không nói chuyện này cho cô ấy.
Quý Thiên Tứ vừa lái xe, vừa trả lời, “Rất ít!”
Quý An Ninh ngạc nhiên, “Tức là đã từng nhắc tới phải không?” Anh biết cha em là ai không? Ông là ai? Anh có thể cho em biết được không?
Quý Thiên Tứ thờ dài, xoa trán nói, “An Ninh... Anh hiều suy nghĩ muốn tìm cha của em. Thế nhưng, ông ngoại em không nói chuyện này cho em, có nghĩa là ông muốn em không dính dáng gì tới cha em nữa.”
Ánh mắt mong ngóng của Quý An Ninh biến mất, rồi co mình trên chiếc ghế phụ, “Em biết năm xưa chắc chắn đã có chuyện gì đó, nếu không ông ngoại sẽ không giấu em. Nhưng em thực sự muốn biết cha em là ai!”
Quý Thiên Tứ đưa tay ra xoa lên đầu cô, “Em yên tâm, cả cuộc đợi này anh sẽ là người thân của em. Dù có chuyện gì, anh sẽ luôn ở bên em.”
Quý An Ninh miễn cưỡng nở nụ cười, “Cảm ơn anh, anh Quý Thiên Tứ.”
Quý Thiên Tứ trong lòng thở dài. Từ ánh mắt của Quý An Ninh, anh không nhìn thấy thứ gì ngoài tình cảm anh em. Điều đó khiến anh có chút thất vọng, lại thấy nhẹ nhõm.
Nếu ông có linh thiêng, nhất định sẽ không trách anh! Tình cảm là điều không thể ép buộc.
“Tối ra ngoài ăn cơm nhé” Quý Thiên Tứ hỏi cô.
Quý An Ninh gật đầu, “Vâng! Em thì ở đâu cũng được”
Quý Thiên Tứ hơi lắc đầu, kể từ sau khi Quý An Ninh gặp Cung Vũ Trạch, trong lòng cô luôn thấy không yên ổn, tinh thần không tập trung, như thể không còn sức sống như trước. Xem ra, Cung Vũ Trạch ảnh hưởng tới cô không hề nhỏ.
Quý Thiên Tứ biết có một nhà hàng rất ngon. Lần trước anh và khách hàng tới đó ăn. Không gian ở đó không quá ồn ào nên anh định đưa cô tới đó.
Quý An Ninh thì vẫn đang ngây người, nghĩ tới cha cô là người như thế nào. Mẹ cô trong ảnh lúc còn trẻ vừa xinh đẹp lại mang vẻ khuê các. Bà yêu người như thế nào và sinh cô ra sao?
Cứ thế nghĩ, Quý An Ninh cảm giác thấy Quý Thiên Tứ đã xuống xe. Cô nhìn bốn phía rồi giật mình, nhà hàng này trước đây cô đã từng tới với Cung Vũ Trạch vài lần.
Có thể nói, đây là nhà hàng Cung Vũ Trạch thường xuyên lui tới.
Quý Thiên Tứ tháo đai an toàn, nhìn thấy cô đang ngó nghiêng xung quanh, anh nói, “An Ninh, xuống xe thôi!”
“Vâng! ” Quý An Ninh nhanh chóng tháo đai an toàn rồi xuống xe. Trong lòng cô có chút lo lắng, nhỡ gặp anh ấy ở đây thì sao? Thế nhưng cô lại nghĩ, làm sao có thể trùng hợp thế.
Mấy ngày nay gặp anh ấy đều là vô tình, chắc không đến mức lại vô tình thêm một lần nữa.
Thế nhưng thực lòng, cô khá thích hương vị của nhà hàng này, có thể tới đây ăn một lần nữa, cô cảm thấy thích thú.
Cô cùng bước vào thang máy với Quý Thiên Tứ. Nhà hàng ở tầng 12, một nhà hàng của đầu bếp nổi tiếng. Lần trước Quý Thiên Tứ làm thẻ hội viên ở đây, bình thường không có khách lạ tới.
Thang máy mở ra, Quý An Ninh đi theo sau Quý Thiên Tứ tới của nhà hàng. Tất cả ở đây đều được bố trí rất tinh tế, khiến những người tới đây ngoài ăn uống, còn có thể thưởng thức hương vị của nghệ thuật.
Vì đến sớm nên dù không đặt chỗ thì vẫn còn chô. Quý An Ninh thích ngồi bên cạnh cửa sổ nên hai người tìm được vì trí gần cửa sổ và ngồi xuống.
Lúc gọi món, Quý An Ninh gọi hai món mà cô thích. Quý Thiên Tứ ngạc nhiên gọi, “Em trước đây đã từng tới hả?”
Quý An Ninh cười trả lời, “Vâng! Em từng tới đây.”
Quý Thiên Tứ đoán ngay ra nhất định là đến cùng Cung Vũ Trạch. Anh không hỏi thêm mà gọi món và đồ uống, thưởng thức cảnh thành phố đang dần về đêm qua khung cửa sổ.
Ánh đèn của mọi nhà dần sáng lên, trên trời, từng vì sao cũng dần dần xuất hiện, giống như một bức tranh mê hoặc.
Quý An Ninh cầm ly trà lên uống, nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ đang chào đón khách mới, “Chào buổi tối, chào mừng tới nhà hàng.”
Quý An Ninh bất giác quay sang nhìn người khách đi vào, thấy một bóng dáng dưới ánh đèn vàng, cô giật mình khiến cốc trà suýt rơi.
Trời ơi, thật là trùng hợp lại gặp Cung Vũ Trạch ở đây.
Bên cạnh Cung Vũ Trạch còn có một người đàn ông trẻ tuổi, phía sau một cô gái cao ráo sành điều bước vào. Quý An Ninh nhìn cô gái này chợt thấy có phần hoảng loạn.
Cô gái này chính là Lam Doanh, Lam Doanh của 3 năm trước giờ đây ngày càng xinh đẹp, phong cách vẫn thời thương. Thế nhưng khuôn mặt này chỉ khiến Quý An Ninh căm ghét tới tận cùng.
Cô không thể quên từng câu nói của cô ta khi xưa, đến ngay cả những lời đe dọa, cô nhắm mắt cũng nghĩ tới.
Lúc này, cô lại nhìn thấy cô ta đi cùng với Cung Vũ Trạch. Cô làm sao có thể bình tĩnh được khi bên cạnh Cung Vũ Trạch có một người đàn bà gian ác như thế. Cô thấy lo lắng thay cho anh ta.
Cung Vũ Trạch vừa bước vào liền có cảm giác ai đó đang nhìn anh. Ánh mắt đó cho anh cảm giác thân quen. Anh nhìn xung quanh, lập tức nhìn thấy Quý An Ninh và Quý Thiên Tứ đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Anh bỗng thấy khó thở. Cửa hàng này trước đây Quý An Ninh rất thích, không ngờ hôm nay cô ấy lại tới cùng người đàn ông khác.
Trong lòng anh quả thật thấy khó chịu. Ánh mặt của Quý An Ninh va vào ánh nhìn của Cung Vũ Trạch. Cô hơi cúi mặt, giả bộ uống trà.