Quý An Ninh một mình trong căn phòng, nhìn về nơi xa phía trước, tập đoàn Cung Thị trong tầng sương cách đó không xa, bốn phía của tòa nhà được bao phủ bởi những lớp sương mờ mờ, đầy vẻ thần bí.
Quý An Ninh lại nhìn về tòa nhà của tập đoàn Quý Thị, mà phía trước là tòa nhà cao trọc trời của Cung Thị, đối lập hoàn toàn.
Trong vài ngày sau, Quý An Ninh và Quý Thiên Tứ tìm vài khu vực, chọn ra ngôi biệt thự mà họ thích, lúc người của công ty bất động sản gọi tới, nói có một căn trong một khu biệt thự đúng lúc muốn bán, khu vực vô cùng đẹp, cách trung tâm thành phố rất gần, môi trường cũng rất tốt.
Quý An Ninh vừa nhận được tin vui, buổi sáng bụng cô có chút khó chịu, nên cô đã gọi điện bảo Quý Thiên Tứ đi xem.
Sau khi xem xong, hắn chụp lại mấy bức hình để gửi Quý An Ninh, Quý An Ninh thấy căn biệt thự khá đẹp, nên cô liền đồng ý mua, Quý Thiên Tứ cũng vô cùng vui vẻ, trực tiếp thanh toán toàn bộ để mua căn biệt thự đó.
Hắn không muốn lúc nào cũng phải ở trong khách sạn, hắn hy vọng có thể cùng Quý An Ninh có một căn nhà ấm áp, Quý Thiên Tứ nói đang sửa chữa nên cô cũng không hỏi là ở đâu.
Cô muốn đợi bao giờ sửa chữa xong rồi mới đi xem.
Sau một tuần, một chiếc máy bay tư nhân hào hoa dừng ở sân bay quốc tế, người đàn ông từ máy bay bước xuống, trên người mặc bộ tây trang màu đen, thần thái phấn khởi, lộ ra khí phách cao quý.
"Cậu Cung, xe của cậu đang đợi ở ngoài rồi."
"Ừ!" Cung Vũ Trạch trả lời một tiêng, hắn cầm lấy điện thoại. gọi cho Cung Vũ Ninh.
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói như bị đánh thức: "Alo..."
"Anh đến nơi rồi, em ở lại bên đấy đi! Bao giờ hoàn thành xong chuyện của em thì về với ba mẹ.”
"Em biết rồi, nói như vậy thì bây giờ biệt thự của anh chính là của em rồi, thời gian nhàn rỗi tự tại đến rồi!" Cung Vũ Ninh ở đầu bên kia cười rộ lên.
"Thức đêm ít thôi, nhớ bảo vệ sức khỏe, đừng xem tiểu thuyết nữa, xem nhiều sách có ích vào, với lại, đừng quên việc học hành của mình."
"Biết rồi! Anh sao còn cằn nhằn hơn ba mẹ thế! Anh mau về nhà nghỉ ngơi đi! Em vẫn còn muốn ngủ tiếp!" Dứt lời, cô liền tắt máy.
Cung Vũ Trạch giống như bậc trên đang lo lắng, lắc lắc đầu, rồi cầm lấy điện thoại trong tay, dưới vòng vây của vệ sĩ, bước ra khỏi sân bay.
Mà đúng lúc này có một nhóm hâm mộ của một ngôi sao đang đúng đợi bên cạnh sân bay, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đến mê người xuất hiện, liền òa lên một tiếng, đây là thiếu gia của con nhà tài phiệt nào đây! Rất đẹp trai và vô cùng có khí chất, có một số vội cầm điện thoại lên để lén chụp ảnh.
Đôi mắt của Cung Vũ Trạch được kính râm che lại, lộ ra hơi thở cấm ai lại gần, hắn dường như đã nhìn thấy người chụp lén, ánh mắt dưới chiếc kính đảo qua một lượt, những người lén chụp đó liền bị dọa đến nỗi cầm không chặt điện thoại trong tay.
Cung Vũ Trạch ngồi vào đằng sau của chiếc xe, hắn tháo chiếc kính xuống, khẽ cau mày, quay đầu nhìn đường phố bên ngoài cửa xe.
Trên máy bay, hắn vẫn chưa được nghỉ ngơi, lúc này, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng, không biết tại sao, lại không muốn nghỉ.
Thành phố này đối với hắn mà nói, có ý nghĩ khác thường, đó là quê hương của hắn, đồng thời, cũng là nơi mở ra mối tình đầu của hắn, mặc dù mối tình đó khiến hắn không muốn nhớ lại, nhưng nó đã khắc sâu vào tim hắn, cứ nảy lên như hình với bóng.
Chiếc xe cũng không cố tình, nhưng lại đi qua một khách sạn năm sao phía trước, ánh mắt Cung Vũ Trạch khẽ nhíu lại, đây là nơi hắn và Quý An Ninh gặp nhau lần đầu.
Đêm đó, xe của hắn suýt nữa thì đụng phải cô, cuối cùng, hắn chọn cách tự đâm về phía khác, như thế mới bao toàn được cái mạng nhỏ của cô, từ lúc va chạm bắt đầu,thời gian tiếp theo hắn và cô có một mối tình, thời thanh xuân của hắn, gắn liền với mối tình đó, thời gian đó, giống như là nhiệt huyết của tuổi trẻ, một ngày ngoài làm việc, thì là nhớ cô, muốn được ở bên cạnh cô, đưa cô đi ăn những món ngon, đưa cô đi chơi.
Cô lúc đó, đã trở thành một phần cuộc sống của hắn, nhưng, ai ngờ cô đối với tình cảm của hắn, chỉ coi như trò chơi.
Mối tình đầu trở lại, liền đá hắn một cái, đó nhất định là việc thất bại nhất của Cung Vũ Trạch, đồng thời, cũng trở thành nỗi ô nhục trong tình cảm của hắn, chân tình của hắn, đã bị trở thành trò cười cho người khác.
Cung Vũ Trạch quay trở về biệt thự của mình, ở đó đã xóa đi tất cả những bóng dáng của Quý An Ninh, năm đó sau khi anh quay về, liền cho Hà Vĩnh thu dọn và vứt hết những đồ của Quý An Ninh.
Lần này về nước, Hà Vĩnh và các đầu bếp của ông cũng sẽ đến, và còn, chú chó Tiểu Kha mà hắn yêu quý cũng được mang về.
Cung Vũ Trạch biết, Quý An Ninh cũng ở đây.
Thật sự buồn cười, tất cả lại trở về điểm xuất phát.
Sau khi Cũng Vũ Trạch trở về nhà tắm rửa, liền quay về phòng nghỉ ngơi.
Quý An Ninh nhận được điện thoại của anh trai, căn biệt thự đã được sửa chữa xong một phần, đã lắp đặt một số nội thất, trên cơ bản là đã có thể ở được, hôm nay hắn đón cô đến xem xem có cần sửa chữa gì nữa không.
Quý An Ninh vẫn chưa biết căn biệt thự đó ở chỗ nào, cô hôm nay mới cùng với Quý Thiên Tứ đi xem ngôi nhà mới.
Chỉ là, lúc Quý Thiên Tứ đi xe qua một đoạn đường, cô nhất thời có một dự cảm không lành, lẽ nào ngôi biệt thự anh trai mới mua lại cùng khu với căn biệt thự của Cung Vũ Trạch sao?
Trên hướng đi của Quý Thiên Tứ, ngực của Quý An Ninh càng ngày càng thắt lại, quả nhiên, cô nhớ căn biệt thự của Cung Vũ Trạch là ở riêng một chỗ, nhưng xung quanh, cũng rải rác những khu biệt thự khác, có lẽ nào, căn biệt thự của anh trai lại ở khu đó?
Đúng là sợ cái gì, cái đó sẽ đến.
Đứng trước căn biệt thự mà xe của Quý Thiên Tứ dừng lại, Quý An Ninh cố nhớ lại, hình như căn biệt thự của Cung Vũ Trạch cách chỗ cô chưa đến một ki lô mét.
Cô đứng trước ban công của căn nhà, cũng có thể nhìn về bên kia sườn núi nơi có căn biệt thự của Cung Vũ Trạch, Quý An Ninh vẫn chưa nói chuyện này cho Quý Thiên Tứ biết.
Đồng thời, cô nghĩ, anh trai bỏ nhiều tâm tư để sửa chữa như vậy, lại còn thanh toán toàn bộ, căn biệt thự này nhất định không thể lập tức trả lại được.
Quý An Ninh gượng gạo cười một cái, không ngờ mình lại trở thành hàng xóm với Cung Vũ Trạch, cô hy vọng những ngày sau không gặp phải hắn là tốt rồi.
"Em thích không? Chỗ nào cần phải sửa lại thì nói với anh, anh sẽ cho người đến sửa." Quý Thiên Tứ hỏi cô.
Quý An Ninh sau khi nhìn một lượt, cô lắc lắc đầu: "Không cần sửa nữa, rất đẹp rồi, em khá thích phong cách Châu Âu đơn giản này."
"Đươc, em thích là tốt rồi, chọn một ngày đẹp, chúng ta chuyển đến đây ở." Quý Thiên Tứ nói.
Quý An Ninh gật đầu: "Vâng! Anh chọn ngày đi!"
"Em lúc trước đã đi qua đây chưa? Có quen với khu này không?" Quý Thiên Tứ tò mò hỏi một câu.
Quý An Ninh lắc đầu, nói dối: "Em chưa qua bao giờ." Quý Thiên Tứ cũng biết cô trước kia, cuộc sống rất bình thường, mà khu này, đều là người có tiền, cô chưa đến qua, thì cũng là điều bình thường.