"Ăn đi! Thích cái gì thì ăn cái đó, nếu cảm thấy anh làm ảnh hưởng đến khẩu vị của em, vậy coi như anh không ở đây, anh đang tàng hình đi." Lam Ca rất tự mình biết mình nói.
Diệp Tiểu Thi vừa ăn một miếng, thì bị những lời của người đàn ông đó làm cho phì ra một tiếng, đôi mắt to cố nén cười, có chút chán nản với hành động trêu đùa của người đàn ông đối diện.
Lam Ca thấy cô cuối cùng cũng cười, trong lòng giống như bầu trời đang u ám đột nhiên lại trong xanh, tươi đẹp, nói như vậy, chỉ cần ở bên cô nhiều hơn, thì sẽ có cơ hội khiến cô thay đổi cách nghĩ về anh.
"Muốn cười thì cười đi! Cố nhịn như thế sẽ rất khó chịu đó!" Lam Ca vẫn tiếp tục tìm lời để chọc cô.
Diệp Tiểu Thi liền trợn mắt nhìn hắn một cái: "Anh còn nói nữa, thì tôi lập tức đi."
Lam Ca cong lên nụ cười hấp dẫn mê người: "Được rồi, anh sẽ yên lặng, tuyệt đối không làm phiền em dùng bữa."
Bốn cô gái bên cạnh không biết ngưỡng mộ Diệp Tiểu Thi đến thế nào, cô gái này vậy mà không biết vừa lòng với người con trai ưu tú đi cùng, vậy mà mà còn hung hãn với hắn như vậy.
Một trong những cô gái trong đó tự thấy mình có ưu thế, với lại, nhìn Diệp Tiểu Thi căn bản không giống với tiểu thư con nhà giàu. mà ba cô là người trong một gia tộc có tiếng, cô đứng dậy cầm ly rượu vang đi đến trước mặt Lam Ca: "Anh đẹp trai này, tôi mời anh một ly! Làm quen một chút được không?"
Lam Ca lúc này đang muốn giành được thiện cảm của Diệp Tiểu Thi, nghe được câu nói đó, giọng của hắn cực kỳ lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với cô."
Cô gái xinh đẹp kia liền tức giận, không khỏi nói thẳng: "Nhưng, bạn gái của anh hình như cũng không có hứng thú với anh!"
Ánh mắt sắc bén của Lam Ca đảo qua. "Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cô, đừng làm phiền chúng tôi."
Cô gái kia liền dùng ánh mắt đố kị liếc qua Dạ Tiểu Thi một cái, đồng thời khiêu khích nói: "Người đàn ông tốt như vậy, cô không cần, nhưng có rất nhiều cô gái muốn cướp đi đó!"
Diệp Tiểu Thi nhìn cô gái đó, phản đối nói: "Các cô ai muốn thì lại mà mang đi đi! Chỉ cần anh ta không đến làm phiền tôi nữa là được rồi."
Câu nói này, thật làm cô gái xinh đẹp kia mở mộng tầm mắt, cô gái này bị mù sao? Người đàn ông đẹp trai như thế này mà cũng không để trong mắt?
Lam Ca nhìn Diệp Tiểu Thi ở đối diện, đôi môi mỏng tao nhã bắt đầu mở lời: "Bây giờ ngoài em ra, anh không có bất kì hứng thú nào với các cô gái ngoài kia, có đuổi anh cũng không đi."
"Không biêt xấu hổ." Diệp Tiểu Thi khẽ mắng lên một tiếng.
Lam Ca không giận không buồn, ngược lại còn cười rất vui, ít ra, người con gái này cũng có phản ứng với hắn.
Cô gái bên cạnh chỉ biết quay đầu về lại chỗ của mình, có chút hậm hực.
Ăn xong bữa trưa, Lam Ca tính tiền đi ra, nhìn Diệp Tiểu Thi đứng bên cạnh hỏi: "Em còn muốn đi đâu không? Anh đưa em đi."
"Không cần, tôi tự biết bắt xe." Nói xong, Diệp Tiểu Thi nhìn qua trạm xe buýt cách đó không xa, cô đeo balo lên và đi qua chỗ đó.
Lam Ca hơi ngẩn ra, nhận chiếc chìa khóa xe từ bảo vệ, hắn khởi động xe, chậm rãi đi cạnh Diệp Tiểu Thi, hắn hạ cửa xe, tiếp tục quay qua cô hỏi: "Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi."
Diệp Tiểu Thi vẫn nhẹ nhàng đi về phía trước, đi đến bến xe buýt, cô dừng lại ở tấm bảng trước mắt nhìn lộ trình, còn xe của Lam Ca dừng lại ở đó, bị mấy người đang chờ xe buýt lườm cho không dứt.
Lúc đó, xe buýt tới, mấy tiếng còi to thúc giục chiếc xe thể thao của Lam Ca, Lam Ca liền đạp chân ga, tiến lên phía trước một chút, hắn xuống xe, lúc định đi tìm Diệp Tiểu Thi thì phát hiện cô đã ngồi lên chiếc xe buýt đó.
Hắn đứng nguyên tại chỗ, không khỏi thở dài một hơi, hắn cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu, tự làm tự chịu.
Có lẽ chính là tình trạng của hắn lúc này!
Hắn bắt đầu cảm thấy phiền não về lần gặp mặt tiếp theo với cô, hôm nay là hắn uy hiếp nên cô mới ăn một bữa cơm, nếu lần sau không có lý do gì để mời, thì chắc chắn cô sẽ không đồng ý!
Cô không giống như những cô gái khác, hặc là đối với hắn, hoặc là đối với tiền của hắn mà cảm thấy hứng thú, nhưng cô đối với hai thứ này đều không có một chút hứng thú nào.
Xem ra, hắn muốn lấy được cảm tình của cô, cần phải tốn không ít tâm tư, Lam Ca trước mặt mọi người là người cao quý tao nhã, từ trước đến nay chưa từng chủ động đi theo đuổi người khác, nhưng lần này, anh có thể từ từ trải nghiệm một phen.
Lam Ca chỉ biết nghĩ như vậy để tự an ủi mình.
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Cung thị.
Bình thường đây là nơi làm việc rất chặt chẽ cẩn thận, nhưng mà, hôm nay, trên nên nhà bóng loáng là những cái đong đưa, lắc lắc, y y a a của một cô bé đang bò, bên cạnh cô bé, Cung Dạ Tiêu thân hình đẹp trai cao ngất dịu dàng đứng nhìn, trông cô bé để khỏi té ngã.
Ngồi trên chiếc sofa bên cạnh, Trình Ly Nguyệt thật không còn gì để nói nhìn con gái mình, vì bé mà Cung Dạ Tiêu mà gần một tuần nay thay vì đến công ty thì hàng ngày đều ở nhà với cô bé hoặc đi chơi đủ trò ở bên ngoài, hôm nay, anh khó khăn lắm mới xuất hiện được ở buổi họp của công ty, mà đứa bé này lại dùng mọi cách, khóc lóc làm ầm đòi ba.
Trình Ly Nguyệt cũng hết cách, chỉ biết đưa cô bé đến đây.
Mà vừa mới đến, cô bé liền từ trong lòng mami đòi chạy lại lòng baba, cô bé chín tháng tuổi này vậy mà đã rất có cá tính.
Cô bé bây giờ không ngừng đòi bò, cô còn muốn đứng dậy, thân hình nhỏ bé, vẫn còn chưa tới đầu gối của Cung Dạ Tiêu, mặc trên mình chiếc váy màu hồng phấn, kết hợp với khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh, cả người dễ thương đến nỗi làm người khác nhìn vào là muốn tan chảy.
"Cố lên! Đứng dậy." Cung Dạ Tiêu cúi người, cổ vũ cô con gái đang muốn ôm lấy chân anh, cô bé vừa cười, vừa dùng đôi mắt to trong sáng như những vì sao nhìm baba, nhận được sự cổ vũ, đôi chân nhỏ gắng sức đạp, cuối cùng cũng ôm được vào chân hắn, cô bé đứng thẳng lên.
Nhưng sức của đôi chân nhỏ vẫn chưa đủ, trong chốc lát, liền ngã xuống dưới nền nhà, đáy mắt Cung Dạ Tiêu rất nhanh hiện lên một tia đau lòng, đưa tay ra bế cô bé vào lòng, ngồi trong vòng tay vừa ấm áp vừa rắn chắc của hắn.
Trình Ly Nguyệt lắc lắc bình sữa, nhìn anh nói: "Bế qua đây, đến giờ uống sữa rồi."
Cung Dạ Tiêu bế con gái ngồi xuống sofa, cầm lấy bình sữa đưa cho cô, cô bé uống, đôi tay nhỏ ôm chặt bình sữa, chiếc miệng nhỏ dùng lực mút, mà đôi mắt to nhìn mami một lúc, rồi lại nhìn baba, mới có thể tiếp tục an tâm ăn sữa.
Trình Ly Nguyệt gần đây cũng đang bận để chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới, váy cưới của cô đã được chọn xong, trang sức phải cần mười bộ, mà về phần chi tiết của hôn lễ cô còn nhiều việc phải sắp xếp, bây giờ vẫn còn nửa tháng nữa, chỉ cần đợi ngày thành hôn đến là cô sẽ trở thành cô dâu của anh.
Cung Dạ Tiêu một tay ôm con gái, một tay ôm lấy người vợ tương lai vào lòng, nghiêng đầu hôn cô một cái.
Trình Ly Nguyệt hạnh phúc hưởng thụ cái ôm của chồng, nhìn đứa bé dễ thương trong lòng, vẫn không thèm để ý đến cô, cô cảm thấy đời người hoàn mỹ nhất chẳng qua cũng chỉ cần như thế này là đủ.