Hạ An Ninh lao tới trước mặt anh, dưới ánh đèn đường, anh đứng dựa vào cửa xe, dáng người cao lớn cứ dựa như vậy, tay giữ chặt trán, Hạ An Ninh nhìn thấy có máu chảy ra từ kẽ tay anh.
Cô sợ hãi ngây người, giọng nói nghẹn ngào lên tiếng hỏi: "Tiên sinh, tôi đưa anh tới bệnh viện..."
Hạ An Ninh từ bên dưới bàn tay bịt trán của anh, nhìn thấy một đôi mắt thoảng vẻ đau đớn, sâu thẳm và sắc lạnh đang bừng bừng lửa giận, cô không khỏi sợ hãi.
"Tiên sinh..." Hạ An Ninh lại gọi anh.
Bỗng nhiên người đàn ông dựa vào cửa xe chao đảo, đôi mắt lạnh lùng chớp chớp sau đó nhắm lại, cả người ngã nhào về phía cô.
Tác dụng của thứ thuốc Hạ An Ninh uống phải lúc này cũng tỉnh táo hẳn vì sợ hãi, cô vội dang tay ôm chặt lấy người đàn ông đang ngã về phía mình.
Anh cao quá, cô ôm anh rất khó khăn.
Lúc này một chiếc xe dừng lại, cửa xe hạ xuống, là một anh chàng trẻ tuổi.
"Chào anh, anh có thể giúp tôi đưa anh ấy tới bệnh viện được không?" Hạ An Ninh nài nỉ nhìn người đàn ông kia.
Người đàn ông này cũng là một người nhiệt tình, anh vội vàng mở cửa xe bước xuống, giúp Hạ An Ninh đưa chàng trai trong lòng cô vào ngồi ghế sau, Hạ An Ninh cũng ngồi xuống ở phía bên kia, cô cũng không kiêng dè gì cả, cứ thê ôm nửa người anh vào lòng, tránh để anh hôn mê cảm thấy khó chịu.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Bạn của cô sao?" Chàng trai trẻ tuổi trước mặt tò mò hỏi.
Hạ An Ninh chột dạ đáp một tiếng: "Vâng, bạn của tôi, xảy ra tai nạn."
Nói xong, Hạ An Ninh cúi đầu, đèn đường bên ngoài cửa xe rọi vào, cô có thể nhìn rõ gương mặt của người đàn ông này, góc trán bên trái bị đụng một vết, vẫn đang chảy máu, nhưng nửa bên mặt sạch sẽ còn lại, ngũ quan vô cùng tinh tế, như thể kiệt tác của thượng đế, tuấn tú bất phàm.
Lúc này Hạ An Ninh vô cùng kinh ngạc trước tướng mạo của anh, nhưng quan trọng hơn cả, trong thâm tâm cô đang cầu khẩn.
Anh nhất định không được làm sao hết.
Vì tội nhân gây ra vụ tai nạn của anh chính là cô.
Khoảng mười lăm phút sau thì tới bệnh viện, chàng trai trẻ kia thấy Hạ An Ninh quá sợ hãi, anh lại chủ động giúp cô gọi bác sĩ tới, đẩy người đàn ông bị thương kis lên xe đẩy, đưa tới phòng cấp cứu.
"Tiểu thư, hãy liên hệ với người nhà bạn cô đi! Xem ra khá nghiêm trọng đấy." Chàng trai trẻ nhắc cô một tiếng sau đó mới rời đi.
Hạ An Ninh đã cám ơn anh rất nhiều lần, nhưng anh rất khách sáo, Hạ An Ninh ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật.
"Tiểu thư, cô có thể đi nộp viện phí rồi." Y ta bước tới nói với cô.
Hạ An Ninh vội vàng tìm thẻ của mình, bên trong có hai nghìn tệ tiền sinh hoạt của cô, là số tiền cô bớt ăn bớt tiêu tiết kiệm được. Cô bước tới hỏi y tá, y tá nói cô có thể ứng trước hai nghìn, trước hai giờ chiều mai có thể nộp bổ sung chỗ tiền còn lại.
Hạ An Ninh nộp hai nghìn tệ, cô thực sự không có nhiều tiền, cô mới học năm thứ hai, còn là một học sinh.
Cô chỉ cầu mong người đàn ông này không có chuyện gì, nếu không cô thực sự không gánh vác nổi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, có điều không phải được bác sĩ đẩy ra mà người đàn ông vừa được đưa vào tự đi ra.
Anh tỉnh rồi, đầu đã được băng bó, máu trên mặt cũng đã được rửa sạch.
Người đàn ông này chừng hai mười tư hai mươi lăm tuổi, có gương mắt tuyệt đối cuốn hút, nhưng khi ánh mắt anh nhìn ra cô gái đứng ở ngoài cửa, ánh mắt lập tức lạnh lùng như dao, như thể ngay lập tức muốn đánh cho cô một trận.
Hạ An Ninh bị ánh mắt của anh làm cho khiếp sợ, lắp bắp: "Xin... xin lỗi, anh... không sao chứ?"
Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là đại thiếu gia Cung Vũ Trạch hai mươi tư tuổi của tập đoàn Cung Thị, anh vừa về nước thừa kế công ty, nào ngờ chào đón anh là một vụ tai nạn giữa đêm, nơi đầu tiên anh bước vào không phải là công ty mà là bệnh viện.
Tất cả nhưng việc này đều do cô gái không có mắt trước mặt gây ra.
Vừa rồi nếu không phải anh đạp thắng nhanh, lực chọn tự làm bị thương mình thì cô ta sao còn mạng ở trên đời này nữa?
"Cô muốn chết sao?" Giọng Cung Vũ Trạch vô cùng giận dữ.
Giọng anh vốn trong và thấp, kết hợp với gương mặt lạnh lùng, Hạ An Ninh sợ tới mức rùng mình.
"Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý." Hạ An Ninh rất muốn khóc, mọi nỗi uất ức hôm nay cô phải chịu tới giờ vẫn chưa có thời gian để khóc.
Tuy nhiên, cô thực sự không cố tình làm anh bị thương, nếu khi đó đầu óc cô tỉnh táo thì cũng không chạy ngang qua đường như vậy.
Cung Vũ Trạch nghiến răng, cảm giác đau đớn trên trán lại nhắc nhở anh không thể dễ dàng tha cho cô gái trước mặt.
"Cô muốn chết thì cũng mời tìm một nơi yên tĩnh, đừng gây họa cho người khác." Cung Vũ Trạch tiếp tục trút giận.
"Tôi... tôi không muốn chết!" Hạ An Ninh lắc đầu nguầy nguậy.
"Món nợ này cứ ghi tạm ở đó, tôi sẽ tính sổ với cô." Cung Vũ Trạch vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi ra gọi cho ai đó.
Sau lưng, Hạ An Ninh vội vàng chạy theo anh, nghiêm túc trả lời anh: "Tôi là Hạ Anh Ninh, là sinh viên năm thứ hai của đại học A, nếu anh cần tìm tôi có thể tới trường để tìm."
"Hạ An Ninh? Tôi thấy cô không muốn để người khác yên ổn thì đúng hơn." Cung Vũ Trạch qua đầu lạnh lùng nói.
Hạ An Ninh nghẹn lời, có điều việc tối nay là lỗi của cô, anh mắng cô thế nào đi nữa cô cũng không giận, nếu mắng cô vài câu có thể khiến anh bớt giận, cô cũng chấp nhận hết.
"Tiên sinh, tiền viện phí lần này của anh còn thiếu một ít, nhưng tôi thực sự không còn tiền... anh có thể ứng trước giúp tôi được không? Đợi khi nào có tiền tôi sẽ trả cho anh." Hạ An Ninh ôm hết trách nhiệm lần này về phía mình.
Cung Vũ Trạch quay đầu nhìn cô, nghiến răng nói: "Đương nhiên, tôi sẽ không dễ dàng tha cho cô vậy đâu."
Cung Vũ Trạch ngồi xuống một chiếc ghế, nói với người ở đầu dây bên kia: "A Vĩnh, tôi xảy ra chuyện rồi, tới bệnh viện đón tôi."
"Vâng! Thiếu gia, anh xảy ra chuyện gì vậy? Ở bệnh viện nào?"
"Tôi sẽ gửi định vị cho anh." Nói xong, Cung Vũ Trạch liền ngắt điện thoại, gửi định vị.
Xong đâu đấy mới nhìn cô gái đứng bên cạnh không chịu đi: "Cô đi được rồi."
Hạ An Ninh sững người trong giây lát, lẽ nào người đàn ông này không cần cô chăm sóc sao?
"Tiên sinh, để tôi ở lại chăm sóc anh, đợi tới khi bạn anh tới!" Hạ An Ninh không yên tâm, dù sao vừa nãy anh cũng mới ngất xỉu.
Cung Vũ Trạch không muốn tiếp nhận ý tốt của cô, anh lạnh nhạt nói: "Không cần đâu, cô ở đây tôi sẽ càng thấy tức giận, tôi không muốn nhìn thấy cô."
Hạ An Ninh đỏ mặt, cô trở thành người khiến người khác phản cảm rồi.