Mục lục
Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là Trần phu nhân phải không ạ!" Ông chủ của Feel lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy!"

"Vâng, nhất định rồi, tôi nhất định sẽ giải thích rõ việc này với cô ấy, tuyệt đối không để quý công ty bị oan uổng."

"Tốt nhất hãy nhanh lên."

"Tôi làm ngay đây, tôi về tới văn phòng sẽ gọi điện ngay cho Trần phu nhân"

Cung Dạ Tiêu chỉnh sửa lại y phục sau đó đứng dậy, ánh mắt sâu thăm thẳm liếc nhìn cô: "Hài lòng rồi chứ??"

Trình Ly Nguyệt lúc này đương nhiên rất hài lòng, vô cùng hài lòng với kết quả xử lý này, cô vui vẻ mỉm cười nhìn anh gật đầu.

Đúng lúc này, ông chủ của Feel dè dặt hỏi: "Vậy Cung tổng, kế hoạch mua lại công ti mà anh nói."

Cung Dạ Tiêu không buồn quay đầu lại, chỉ nói một câu: "Tôi không hứng thú với loại công ty nhỏ thế này."

Ông chủ Feel sau lưng không hề cảm thấy mất mặt, ông ta chỉ mong Cung Dạ Tiêu không ưng ý, nếu không công ty của ông ta sẽ đi tong, Cung Dạ Tiêu không có hứng thú mua lại, ông ta cũng chỉ mong có vậy.

Trình Ly Nguyệt thầm kinh ngạc, người đàn ông này vừa tới đã nói về việc thu mua? Chả trách ông chủ của Feel lại sợ hãi, cung phụng anh ta như là thần thánh.

Dương Băng Băng đã xin lỗi, khách hàng cũng giữ được, Trình Ly Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú phía trước, trong lòng cô có chút cảm kích.

Dù sao thì anh cũng đã dành ra một khoảng thời gian quý báu để đi cùng cô, dùng uy thế của mình giúp cô dẹp tan mọi chướng ng có được kết quả hài lòng, công lao của anh không hề nhỏ.

"Cung Dạ Tiêu, buổi trưa tôi mời anh ăn cơm nhé!" Khi đi vào thang máy, Trình Ly Nguyệt cười tít mắt nói.

"Không có thời gian, để lần sau đi." Nào ngờ anh lạnh nhạt từ chối.

Trình Ly Nguyệt ngại ngùng cắn môi: "Ồ, vậy để lần sau!"

"Một tháng ăn sáng, đừng quên!" Cung Dạ Tiêu nhắc nhở cô.

"Tôi biết rồi!" Trình Ly Nguyệt đâu dám quên?

"Còn nữa, tối tôi sẽ sắp xếp ba mẹ gặp Tiểu Trạch, em cũng tới nhé!"

Trình Ly Nguyệt lập tức trở lên căng thẳng, gặp ba mẹ anh, trong mắt cô, có thể sinh ra Cung Dạ Tiêu, ba mẹ anh nhất định phải là người rất nghiêm khắc, mạnh mẽ! Nhỡ họ lại nhảy ra đòi tranh giành Tiểu Trạch thì sao?

Cung Dạ Tiêu nheo mắt nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, nhíu chặt mày nói: "Tôi nói rồi, em cứ yên tâm, ba mẹ tôi chỉ thăm cháu nội thôi, không cướp mất con của em đâu."

"Được!" Trình Ly Nguyệt miễn cưỡng đáp một tiếng.

Nói thực lòng, cô thực sự không muốn qua lại với người nhà họ Cung.

Cung Dạ Tiêu đưa cô về công ty sau đó rời đi, Trình Ly Nguyệt lên phòng làm việc, tới thẳng phòng của Linda, đẩy cửa bước vào, Linda thấy cô mỉm cười nhẹ nhõm liền biết ngay kết quả.

"Có Cung Dạ Tiêu, quả nhiên khí thế không gì cản nổi, hoàn thành nhiệm vụ nhanh vậy sao?"

"Chị Linda, chị nói rất đúng, anh ta ngồi ở đó cũng gây ra áp lực vô hình với ông chủ của Feel."

"Đúng là lợi thế khi lắm tiền nhiều của!"

Trình Ly Nguyệt cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng biến mất.

Một lát sau, Linda nói với cô, Trần phu nhân vẫn lựa chọn bản thảo của họ, nhân tiện xin lỗi công ty, không còn hiểu lầm nữa.

Trình Ly Nguyệt cảm thấy rất có thành tựu, tác phẩm của cô được khách hàng đón nhận vào yêu mến tới vậy, cô là người thiết kế cũng rất mãn nguyện.

"À, đúng rồi, khoản tiền đợt cuối của Thẩm Quân Dao vẫn chưa thanh toán, chị nghe nói chiếc nhẫn kim cương của cô ta đã được chuyển về nước bằng đường hàng không, có lẽ đã tới tay cô ta rồi!"

"Vậy tại sao cô ta vẫn chưa thanh toán nốt?" Trình Ly Nguyệt nhíu mày.

"Vì thế các sếp cũng rất coi trọng, khoảnh cuối cùng này cũng hơn một triệu tệ, chúng ta cần theo dõi sát sao, khi thích hợp chị cũng phải nhắc cô ta một tiếng."

"Vâng!" Trình Ly Nguyệt đã nhìn thấy con người Thẩm Quân Dao, cô ta không thanh toán lẽ nào định giở trò gì sao?

Lần trước bị cô tát một cái, lẽ nào cô ta định tìm cơ hội nào đó để báo thù cô?

Con người Thẩm Quân Dao đúng là rất thích thù hận, cái tát lần trước đúng là đã khiến Thẩm Quân Dao phẫn nộ suốt mấy ngày mấy đêm ăn không ngon ngủ không yên, từ nhỏ tới lớn, cha mẹ coi cô ta như báu vật, sau khi kết hôn có chồng cưng chiều, nhưng người ta có ta lại là kẻ thất bại Trình Ly Nguyệt, đây là người đàn bà bị cô ta giẫm dưới chân, sao cô ta có thể cam tâm?

Có điều, mai là ngày kỉ niệm bốn năm ngày cưới, cô ta bận quá không có thời gian gây sự với Trình Ly Nguyệt, đương nhiên, cô ta sẽ dùng một cách mạnh bạo để dằn mặt Trình Ly Nguyệt.

Thẩm Quân Dao ngồi trên ghế sofa rộng rãi, hai mắt ánh lên sự thù hận, còn một việc nữa cô ta tuyệt đối không thể bỏ qua, Trình Ly Nguyệt có khả năng quyến rũ Cung Dạ Tiêu nhưng chắc chắn không dám nói với anh ta về đứa con, vì thế, chỉ cần cô ta tìm cơ hội để anh ta biết việc Trình Ly Nguyệt có con riêng bên ngoài, xem anh ta còn thích Trình Ly Nguyệt nữa hay không?

Khoảng ba giờ chiều, Trình Ly Nguyệt nhận được điện thoại của Cung Dạ Tiêu, buổi chiều anh sẽ đi đón Tiểu Trạch, vệ sĩ của anh sẽ ở dưới lầu đợi cô tan làm, sau đó đưa cô tới thẳng nhà hàng mà anh đặt sẵn để ăn tối.

Trình Ly Nguyệt đồng ý, vừa hay cô có một bản thảo khiến cô rất khó nghĩ, cần có thời gian đã mày mò.

Bốn rưỡi chiều, trên ghế phụ của xe Cung Dạ Tiêu, Cung Muội Muội hào hứng chờ đợi, muốn biết cháu mình trông như thế nào.

Xe lái vào khu vực tiếp đón đặc biệt của trường, Cung Dạ Tiêu nhìn thấy ngay con mình đang trên cầu trượt, cậu bé cũng nhìn thấy xe của anh, vừa trượt xuống vừa vẫy tay với anh.

"Kia... nhất định là đứa bé kia." Cung Muội Muội tinh mắt phát hiện ra Trình Vũ Trạch.

"Ừ! Đi thôi! Để thằng bé gặp em, cô ruột của nó!" Cung Dạ Tiêu bảo cô xuống xe.

Cậu bé chạy ngay tới tưởng rằng ba và mẹ cùng tới đón mình, nhưng tại sao bên cạnh ba lại là người phụ nữ khác? Cậu bé chạy một lúc bỗng nhiên dừng lại, hai mắt buồn bã, môi bĩu ra, nét mặt rầu rĩ như một chú chó bulldog.

Cung Dạ Tiêu nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng của con, anh bước vội tới bên cậu bé: "Con trai, sao vậy?"

"Con chỉ cần mami tới đón con, không cần baba dẫn người phụ nữ khác tới đón con." bé cúi đầu, nhìn mặt đất, tỏ vẻ giận dữ.

Cung Dạ Tiêu muốn bật cười, nhưng vẫn cố nhịn, sau đó cúi xuống nhìn cậu bé, đối mặt với cậu: "Cô ấy không phải người phụ nữ khác đâu!"

"Vậy cô ấy là ai?" Cậu bé nhíu mày.

"Cô ấy là em gái của ba, cô của con." Cung Dạ Tiêu mỉm cười giải thích.

Cậu bé tròn mắt, nhìn về phía cô gái xinh đẹp bên cạnh, chớp mắt nói: "Cô là cô của con?"

Cung Muội Muội hai tay chống gối, cúi người nhìn cậu bé: "Đúng thế! Nhóc tì tưởng cô là ai?"

"Con tưởng là..." Cậu bé cắn môi, ngại ngùng không nói hết lời...

Cung Dạ Tiêu nhéo nhẹ mũi cậu bé quở trách: "Con hay giận dỗi quá, giống hệt mẹ con."

"Baba, con sai rồi!" Cậu bé lập tức ủ rũ nhận sai.

"Nào, lại đây cô bế!" Cung Muội Muội dang hai tay, cười tít mắt nhìn cậu bé, vừa nãy cô cũng cảm nhận được thái độ đối địch của cậu bé với mình.

Chắc cậu bé tưởng rằng cô là người phụ nữ khác của anh trai mình.

Cậu bé lập tức tỏ ra như đã quen biết từ trước, dang hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ cô mình, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhìn cô, chắc cũng biết ban nãy mình giận dỗi vô cớ, nên gọi cô rất ngọt: "Cô..."

"Anh, thằng bé giống hệt anh hồi nhỏ!" Cung Muội Muội hào hứng nói, cô chưa từng thấy hai bố con ai giống nhau thế này.

"Con của anh, không giống anh thì giống ai?" Cung Dạ Tiêu rất thích nghe những lời như vậy.

Cung Muội Muội thơm trộm một cái lên má cậu bé, cậu bé lập tức cười khanh khách.

=====

End chương 78

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK