Mục lục
Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nghe điện thoại của mẹ, cô ta vui mừng kích động đến mức nhảy lên, may mà có Dạ Lương Thành ở bên cạnh cô ta, luôn kịp thời ôm cô ta vào vòng tay, không cho cô ta kích động để xảy ra bất cứ điều gì.

Nhưng, Cung Muội Muội vẫn bị kích động ôm vào cổ anh ta, cười thành một bông hoa, “Chị dâu của em tìm thấy rồi, cuối cùng đã tìm thấy rồi, Trời ơi! Em rất vui quá!”

Trong ánh mắt của Dạ Lương Thành lộ ra nụ cười và thoải mãi, “Đúng vậy! tin tưởng anh trai của em nhất định sẽ tìm được Ly Nguyệt.”

Anh ta hiểu ma lực tình yêu của một người sâu đậm như thế nào, sẽ làm cho người đó trở thành mạnh mẽ bất khả chiến bại, cho dù có lật đổ cả thế giới này, cũng nhất định sẽ dùng hết sức lực để tìm bằng được người phụ nữ yêu thương của mình.

Cung Muội Muội cười liên hồi, Dạ Lương Thành liền hôn vào môi của cô ta, Cung Muội Muội cười và cùng với anh ta trao nhau nụ hôn sâu đậm.

Do đang mang thai, Dạ Lương Thành cũng đang phải sống kiêng kị, có thể mỗi ngày sẽ được hôn cô ta nhiều hơn, như vậy cũng có thể giải tỏa được không ít khát vọng, nhưng, anh ta tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ trăng hoa nào ở bên ngoài, bây giờ đây, việc này so với nhu cầu sinh lý còn quan trọng hơn, còn rất nhiều việc cần phải làm, ví dụ như chăm sóc cô ta, đợi đứa bé sinh ra, đứa bé trong bụng đã biết được giới tính rồi, là một đứa con gái đáng yêu, khi Cung Muội Muội nghe được thông tin này, vui mừng đến nỗi không tả xiết, nhìn đứa cháu gái bé bỏng ở nhà anh trai, cô ta mong mình cũng sẽ sinh được một đứa con gái bé bỏng.

Người nhà họ Dạ đều là người giác nghộ hiện đại, dù là sinh con trai hay con gái đều là bảo bối của gia đình họ Dạ của bọn họ, Hồi trước do sinh được một đứa con trai, từ lúc Dạ Lương Thành mới mười sáu tuổi đã được đưa đến học tại Đại Học Quân Khu, bọn họ thường phải xa cách con trai với thời gian dài, có một người con trai nhưng rất ít được gặp, mà chỉ có thể nhớ nhung trong trống vắng, bọn họ đã chịu đựng đủ rồi.

Cho nên, tôn nữ là một đứa con gái, cái ý nghĩ này nó sẽ đi cùng với bọn họ lâu dài, nay bọn họ đã có tuổi cả rồi, đồng hành cùng mới là tình yêu tốt nhất hiện tại.

Trong Thành Bảo, luôn dấu một bạn nhỏ Cung Vũ Trạch, cũng được thông báo, người mẹ bị bệnh cuối cùng cũng có thể về nhà rồi, nhưng, vì có một vật trong não, tạm thời không nhớ ra nó, Cung Vũ Trạch rất lạc quan chấp nhận sự thật này, hơn nữa, nó rất tự tin, cho dù mẹ có không nhớ ra nó, nhưng nhất định sẽ rất yêu nó, mà nó, hôm nay dùng hành động để lấy lại trí nhớ về cho mẹ, giúp cô ta hồi phục.

Vì do mọi người đều dấu kín, cộng thêm cuộc sống của Cung Vũ Trạch cơ bản đều sống ở trường học, nó đương nhiên không biết, trong mười ngày này đã xảy ra chuyện gì.

Mọi người đều đang đợi máy bay quay về, đợi một người mất trí nhớ Trình Ly Nguyệt quay về trong sinh mệnh của bọn họ, khi máy bay còn hai tiếng nữa mới về đến, Cung Muội Muội và Dạ Lương Thành, Tịch phu nhân đều đã đến nơi, đều nóng lòng chờ đợi, bọn họ hy vọng khi Trình Ly Nguyệt bước ra và khoảnh khắc đầu tiên là đều có thể nhìn thấy bọn họ, bọn họ là những người quan trong nhất trong sinh mệnh của cô ta.

Khi máy bay lượn trên bầu trời, Trình Ly Nguyệt từ trên trời có thể nhìn thấy thành phố mà mười mấy ngày trước đã rời đi, cô ta quay về rồi, nơi đây chính là nhà của cô ta.

Ký ức trống rỗng làm cho cô ta lo lắng mà thấy xa lạ, Cung Dạ Tiêu cả chặng đường trên máy bay luôn an ủi cô ta, đem nỗi sợ hãi và hoảng loạn của cô ta biến mất, cô ta mất trí nhớ, nhưng không có nghĩa là mất đi bọn họ, bọn họ luôn ở bên cô ta.

Cuối cùng, máy bay đã hạ cánh an toàn, Cung Thánh Dương bố trí đội xe đợi ở cửa sân bay, Cung Dạ Tiêu gạt ra một nửa số vệ sỹ, dưới sự bảo vệ của sáu vệ sỹ, anh ta cầm tay Trình Ly Nguyệt, từ đường VIP đi ra.

Trong sảnh lớn rông rãi, những khách du lịch không ngừng nhìn vào hướng bên này, nhìn vào người đàn ông khí phách phi thường đó, tay của anh ta ôm chặt người phụ nữ bên cạnh đó, cùng với đôi chân to dài của anh ta ung dung sải bước, thời khắc tốc độ chăm sóc người con gái bên cạnh, nó được ví ý nghĩa như tình yêu vô hình, vô tình hé lộ ra.

“Về rồi.” Ở tại cửa sảnh lớn, Cung Thánh Dương nhìn con trai, con dâu, trên khuôn mặt lộ rõ nụ cười vui mừng.

Cung Dạ Tiêu nhìn Trình Ly Nguyệt cười nói, “Đây là cha.”

Trình Ly Nguyệt lập tức nở một nụ cười, nhìn về hướng người đàn ông nhiều tuổi đã gọi một tiếng, “Cha.”

“Ừ! Nhanh lên xe đi! Cả nhà đều đang đợi con.” Cung Thánh Dương nói rất vui vẻ, lần này, cả nhà thật sự đã được đoàn tụ đông đủ rồi.

Ngồi vào một xe khác, Cung Dạ Tiêu và cô ta ngồi cùng nhau, vừa lên xe, bàn tay to lớn của anh ta nắm bàn tay của cô ta đang để trên đầu gối, nắm thật chặt, làm cho trái tim của Trình Ly Nguyệt đập liên hồi, cảm giác này, nó giống như thiếu nữ lần đầu gặp gỡ tình yêu vậy, mang theo một cảm giác lúng túng, ngọt ngào, nhịp tim ngày càng đập nhanh.

Khuôn mặt của cô ta, bời vì do tim đập nhanh, mà trên má hiện lên ửng đỏ, cặp con ngươi của Cung Dạ Tiêu chằm chằm nhìn thẳng một đường, dường như vẫn là chưa đủ, đôi mắt của anh ta rất yên tĩnh, ấm áp dịu dàng, nhìn vào khuôn mặt cô ta, một khắc cũng không muốn rời mắt.

Trình Ly Nguyệt bị anh ta nhìn như vậy cảm thấy rất ngại ngùng, mà trong đầu trống rỗng, cùng một bộ não có chút keo hồ, dưới con mắt của anh ta, càng không thể nghĩ đến vấn đề khác.

“Anh đừng nhìn em như vậy.” Trình Ly Nguyệt đành phải lên tiếng.

“Làm em căng thẳng rồi à?” Cung Dạ Tiêu thích nhìn khuôn mặt má ửng đỏ đó của cô ta.

“Ừ! Có một chút.” Trình Ly Nguyệt cắn vào môi gật gật đầu.

Cung Dạ Tiêu đột nhiên có một cảm giác vợ chồng cũ, đột nhiên quay về cảm giác như yêu lần đầu, người con gái này giống như một trang giấy trắng, đơn thuần xinh đẹp, mà anh ta có thể trên trang giấy của cô ta, tự tay vẽ lên màu sắc mà anh ta yêu thích nhất, cảm giác này, lại là một cảm giác tim đập khác. Cung Dạ Tiêu nở một nụ cười gợi cảm trên môi, nhìn về phía trước, nhưng,trái tim luôn đặt lên trái tim của cô ta, chưa có một khoẳn khắc nào rời khỏi.

Trình Ly Nguyệt ngẩng mặt nhìn thành phố tráng lệ bên ngoài, đây chính là thủ đô của một nước.

“Có một việc, hình như anh chưa nói với em, khi em nghe xong không được bị kích động quá nhé.” Cung Dạ Tiêu khi trên máy bay, chỉ chú tâm nói về anh ta và các con, quên không nói với cô ta về thân phận của cô ta.

Trình Ly Nguyệt hiếu kỳ nhìn về anh ta, “Việc gì vậy?”

“Về thân phận của em.”

“Thân phận của em?” Trình Ly Nguyệt chớp chớp mắt.

“Mẹ của em là Hoàng thất Công chúa của quốc gia chúng ta, anh trai của em hiện nay là Tổng thống, máu chảy trên người em là giọt máu của Hoàng thất.” Cung Dạ Tiêu bình tĩnh nói cho cô ta.

Trình Ly Nguyệt mở to mắt, không dám tin thân phận của mình.

“Vậy còn cha em?”

Cung Dạ Tiêu tiếp tục nói cho cô ta, về mẹ cô ta khi còn trẻ, cũng là do nguyên nhân bị mất trí nhớ và gặp cha của cô ta, sau đó đã sinh hạ ra cô ta, cũng nói cho cô ta biết về thông tin cha của cô ta đã chết.

“Cha em chết rồi? cha tại sao lại chết?” khóe mắt của Trình Ly Nguyệt lập tức nhòe lệ.

Cung Dạ Tiêu thở nhẹ một tiếng, “Lúc đó là khi em mười chín tuổi, cha của em do bị tai nạn xe hơi xảy ra bất ngờ nên đã chết.

Người của Trình Ly Nguyệt nhẹ rùng mình, sự đau buồn của cô ta không chỉ là cái chết của cha, mà còn là trong ký ức của cô ta đã không có ông ta trong đó, cô ta đột nhiên hận bản thân mình vì đã mất trí nhớ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK