Linda đang kiểm tra email, thấy dáng vẻ vội vã của cô, Linda cười nói: "Không sao, dù sao chỗ này vẫn do chị làm chủ, chị sẽ không để ý đâu."
Nhưng Trình Ly Nguyệt vẫn cảm thấy như vậy không được hay lắm! Cô không khỏi thấy tò mò: "Linda, Trước đây phu nhân Kaman cũng sẽ thỉnh thoảng đến công ty thị sát, mở cuộc họp, sao em không thấy ông chủ của công ty chúng ta đến bao giờ nhỉ?"
Linda sửng sốt vài giây, cô ấy liền tùy cơ ứng biến: "Đây chỉ là một doanh nghiệp cỏn con dưới tay của ông chủ, anh ta rất bận, chắc cả năm nay sẽ không có thời gian đến thị sát đâu."
Trình Ly Nguyệt thấy nhẹ nhõm hơn, "Như thế là tốt nhất."
"Cho nên, Ly Nguyệt à không sao đâu, chúng ta làm ngành thiết kế, không để ý lắm đến thời gian, em muốn đến lúc nào thì đến, muốn đi lúc nào thì đi, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được."
"Tối qua em ngủ trễ, nhưng em đã làm xong bản thảo rồi, chiều này có thể mang theo đi gặp khách hàng." Trình Ly Nguyệt cười nói.
"Cho chị em lại nào, chúng ta thảo luận một chút." Linda nói xong, rồi hỏi cô, "Em có ngại nếu đưa bản thảo cho Giản Vân xem cùng không? Dù sao chị đã cử hai em cùng đi, cho cô ấy xem để tránh việc cô ấy thấy khó xử vì không biết về bản vẽ chỉ tiết.
Trình Ly Nguyệt mỉm cười, "Dĩ nhiên là không để ý rồi, kêu cô ấy cùng vào đi!"
Hôm nay Giản Vân cũng chăm chút sửa soạn, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi ren, phối với váy chữ A eo cao, bên ngoài thì mặc thêm một chiếc áo vest màu xanh lam, làm tôn lên thân hình cao gầy của cô ta. Nhưng hôm nay vì phải đi gặp khách hàng nên Trình Ly Nguyệt cũng sửa soạn rất kỹ càng, cô chọn một bộ váy màu trắng rất có khí chất, bên trong mặc kèm với một chiếc áo sơ mi màu đen, kết hợp với thân hình mảnh khảnh thon thả của cô, trông vô cùng có khí chất.
Linda nhìn hai nhân viên giỏi, cô vô cùng hài lòng, kêu họ vào trong văn phòng của mình, đặt bản thiết kế của Trình Ly Nguyệt trên bàn, cuối cùng Giản Vân cũng đã có vận may được tận mắt nhìn thấy bản thiết kế của Trình Ly Nguyệt, cô ta cảm thấy rất kinh ngạc, về mặt chi tiết, Trình Ly Nguyệt cũng xử lý rất ổn thỏa.
"Vừa sang trọng vừa hào phóng, rất đẹp." Giản Vân khen ngợi.
"Ừ, tôi cũng rất hài lòng, tất nhiên, quan trọng nhất là khách của chúng ta hài lòng, chiều này hai em đi đến địa chỉ này, nhớ kỹ, họ không phải là những quý bà giàu có bình thường, bà ấy là thành viên hoàng gia, các em phải biết cách cư xử."
"Yên tâm đi! Tụi em sẽ cư xử phải phép." Trình Ly Nguyệt mỉm cười.
"Chị có lòng tin với các em, chúng ta thảo luận về những chi tiết này trước nhé!" Linda cổ vũ hai người họ.
Hôm qua Trình Ly Nguyệt đã nói sẽ ăn cơm với Giản Vân, trưa nay cô đã làm được, cô đã đặt xong chỗ, mời cô ta và Linda cùng dùng bữa trưa, ba cô gái xinh đẹp khí chất ngồi trong nhà hàng, cũng là một phong cảnh xinh đẹp, thu hút ánh nhìn của những thực khách nam bên cạnh.
Ăn xong bữa trưa, thấy sắp đến hai giờ, ba người ra khỏi nhà hàng, vừa hay Trình Ly Nguyệt cũng lái xe đến, chiều nay hai người họ sẽ thăm hỏi vị phu nhân hoàng gia kia.
Khi Giản Vân nhìn Trình Ly Nguyệt chiếc xe Porsche đến, trong lòng cô ta thấy hâm mộ, phải biết rằng đây là chiếc xe bình thường nhất của Cung Dạ Tiêu, nhưng đối với những nhân viên đi làm bình thường, có thể lái được chiếc xe có giá trị vài triệu tệ, là đã giàu có lắm rồi.
Ngồi trên xe, Giản Vân xoay đầu cười với Trình Ly Nguyệt, "Hâm mộ cô thật đấy! Cô và Cung Dạ Tiêu có ý định kết hôn không?"
Trình Ly Nguyệt lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa có dự định đó."
Giản Vân giật mình, có thể với được người đàn ông như Cung Dạ Tiêu, có người phụ nữ nào lại không muốn dùng cách kết hôn để giữ chặt anh ta? Nhưng Trình Ly Nguyệt lại không hề có dự định này, chẳng lẽ Cung Dạ Tiêu không muốn kết hôn với Trình Ly Nguyệt? Cô ta tò mò hỏi tiếp: "Vì sao vậy?"
"Cô cũng biết trước đây tôi từng kết hôn một lần, thế nên tôi có chứng sợ kết hôn." Trình Ly Nguyệt không có gì để giấu Giản Vân cả.
Giản Vân trừng to mắt nhìn cô, chẳng lẽ người không muốn kết hôn là Trình Ly Nguyệt?
"Vậy anh Cung Dạ Tiêu không ép cưới à?"
"Anh ấy có ép cũng vô dụng." Trình Ly Nguyệt trả lời rất tự nhiên.
Giờ thì Giản Vân phải đánh giá lại Trình Ly Nguyệt, tuy cô ta đã nghe tin Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu có một đứa con, nhưng với kiểu đàn ông như Cung Dạ Tiêu thì con cái sẽ không thể thành nguyên nhân để anh yêu người phụ nữ này, nếu yêu thật lòng, thì trên người Trình Ly Nguyệt chắc chắn có chỗ đáng để anh ta yêu.
"Cô thì sao? Có bạn trai chưa?" Trình Ly Nguyệt tò mò hỏi.
"Tôi từng quen một người, nhưng chia tay rồi, hiện tại vẫn đang độc thân." Giản Vân cười, "Nếu có thể gặp được người mình thích, tôi sẽ suy nghĩ đến việc đó, nhưng ở trong cách xã hội này thì việc gặp được người mình thích quá khó khăn." Giản Vân cũng hy vọng có thể gặp được một người đàn ông vừa giàu có vừa đẹp trai như Cung Dạ Tiêu, nhưng kiểu đàn ông như vậy rất hiếm.
"Tin rằng cô cũng sẽ gặp được thôi, đừng nản lòng." Trình Ly Nguyệt an ủi.
Giản Vân nhìn Trình Ly Nguyệt, nội tâm hổ thẹn, cô ta cảm giác Trình Ly Nguyệt không hề có một chút phòng bị gì với cô ta, cứ như họ đã không còn là đồng nghiệp nữa, mà đã trở thành một đôi bạn vậy.
Điều này khiến cô ta thấy hơi hoảng loạn, cô ta biết, cô ta sẽ phụ lại sự đối đãi của Trình Ly Nguyệt. Cùng một ngành, cạnh tranh là điều khó tránh, câu nói thắng làm vua thua làm giặc, cũng rất thích hợp giữa đồng nghiệp với nhau.
Trình Ly Nguyệt tìm một con đường ít người, chỗ này không những ít người, mà những ngôi nhà xung quanh cũng tỏa ra một khí thế uy nghiêm, nơi này không có những tòa nhà cao tầng, mà chỉ có những căn biệt thự nguy nga và những căn nhà hiện đại giăng khắp xung quanh, đây tuyệt đối không phải là khu vực người bình thường có thể mua được.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cổng to lớn, Trình Ly Nguyệt dừng xe bên cạnh, cô và Giản Vân nhìn cánh cổng được tô màu vàng gold, họ đều nghĩ chắc là đây rồi.
Tấm biển địa chỉ ở bên cạnh cũng không ghi sai.
"Là chỗ này rồi, để tôi đi ấn chuông cửa." Trình Ly Nguyệt đi đến trước cổng, giơ tay ra ấn chuông cửa.
Không lâu sau, có một bà quản gia tuổi trung niên đi ra hỏi: "Xin hỏi các cô là ai?"
"Chào bà, chúng tôi là nhà thiết kế của công ty đá quý Thế Tước, muốn gặp mặt Tịch phu nhân." Trình Ly Nguyệt mỉm cười, đưa danh thiếp ra.
Quản gia nhìn, rồi cười nói: "Vào đi!"
Trình Ly Nguyệt và Giản Vân bước vào, chỉ thấy một chiếc sân có diện tích ít nhất 2000 mét vuông, trong sân có trồng nhiều cây cổ thụ to, luống hoa bằng bẳng, mặt đất sạch sẽ, tuy trồng nhiều cây lớn như thế, nhưng trên sân không hề có rơi một chiếc lá nào.
Trình Ly Nguyệt và Giản Vân nhìn nhau, bỗng nhiên cảm thấy có một luồng gió uy nghiêm của hoàng gia ùa tới, khiến người ta thấy áp lực không dám tự tung tự tác.