Thế nhưng vừa động đậy, hay chân đã bị bắn trúng khiến hắn đứng không vững, hai chân khụy xuống. Mấy thuộc hạ bên cạnh cũng dự định hành động, nhưng nhìn thấy hàng chục tia laser đang chiếu trên người nên họ đứng lại. Họ không muốn chết dưới làn đạn lạc.
Dù gì khi còn sống thì ai cũng có bản năng muốn được sống. Bên ngoài, giọng một người bằng tiếng Anh ra lênh, “Hạ súng xuống, ” Mấy thuộc hạ lập tức vứt súng xuống đất, không dám phản kháng. Lúc đó Locke hai chân đẫm máu đang quỳ xuống dưới đất, với lấy cây súng định bắn ra bên ngoài cửa. Thế nhưng chưa kịp bóp cò thì một viên đạn đã găm vào đầu.
Một viên đạn trúng đầu. Trước lúc chết đôi mắt Locke trợn trừng. Nhưng cuối cùng hắn lại cười. Hắn biết, người đàn ông cao quý nhất ở đất nước này chẳng mấy chốc sẽ được chôn cùng hắn.
Cố Lượng vẫy tay ra lệnh, lập tức những đám thuộc hạ bên cạnh chết trong vũng máu. Trên tay họ đều dính máu. Cố Lượng vốn đã dùng máy bay không người lái trinh thám toàn bộ căn phòng này. Anh lần lượt đưa người vào trong phòng của vợ chồng nhà họ Sở, cứu hai vợ chồng họ ra. Vợ chồng nhà họ Sở hoàn toàn không ngờ có ngày họ được cứu. Bởi vì thực sự họ đã cảm thấy tuyệt vọng.
Đối diện với đám cướp giết người không chớp mắt, đằng đằng sát khí này, họ cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy bất kỳ lúc nào cũng có thể bị sát hại. Vì thế lúc này, họ có một cảm giác được sống lại một cách mạnh mẽ.
Sở Liệt ôm chặt vơ, còn Lý Nhân ôm chặt ông, nước mắt chảy như mưa,. “Ông Sở, bà Sở, chúng tôi còn phải cứu một người nữa. Hai người hãy bình tĩnh một chút.” Cố Lượng nói xong, bước tới căn phòng bên cạnh. Khi Hỏa Hỏa nghe thấy tiếng súng, cô biết cứu viện đã tới. Thế nhưng cô không biết người cứu cô là do ai phái tới, chỉ thấy trên mặt người này có một vết sẹo do dao cắt. Khi người đó bước vào, cô nhìn thẳng và đầy sự đề phòng.
Cố Lượng nhìn cô nói động viên, “Sở tiểu thưu đừng lo, tôi là người do tổng thống cử đến cứu cô, sẽ không làm hại cô.”
Ánh mắt của Hỏa Hỏa ngạc nhiên, thờ một hơi dài, “Sao anh biết tôi là tiểu thư nhà họ Sở?”
“Chúng tôi cũng mới biết cô là tiểu thư nhà họ Sở không lâu. Cha mẹ cô ngay ở bên cạnh. Chúng tôi đã cứu họ.”
“Thế ngài tổng thống cũng biết thân phận của tôi? ”
“Đúng thế, ngài ấy đã biết. Nhưng thế nhưng có lẽ cha mẹ cô vẫn chưa biết, cô mau qua gặp họ đi” Cố Lượng nói xong, cầm lấy chìa khóa thuộc hạ đưa, rồi tháo còng tay và xích chân cho cô. Hỏa Hỏa nhìn đôi tay được tự do, cô cảm thấy mình thực sự được giải cứu.
Đột nhiên, sắc mặt cô thay đổi, cảm thấy khó thở hơn lúc nãy. Cô nhìn Cố Lượng, “Ngài tổng thống, anh ấy đâu? Anh ấy không sao chứ?”
“Ngài tổng thống sẽ không có chuyện gì, ngài ấy đang ở trong phủ tổng thống” Cố Lượng trả lời.
“Ông chắc chắn chứ?”
“Ít ra là lúc tôi tới đây cứu cô, ngài ấy sắp sửa quay trở lại phủ tổng thống.”
“Nhờ ngài liên hệ anh ấy được không? Nói cho anh ấy, Locke đã sắp xếp kết hoạch tại trung tâm thành phố. Mục tiêu của chúng là áp sát tổng thống, sau đó kích hoạt thuốc nổ để tấn công.” Hỏa Hỏa giọng lo lắng.
“Cái gì?” Cố Lượng nghe xong, sắc mặt thay đổi, anh cầm điện thoại, liên lạc với phía Trì Dương.
“Trì Dương, ngài tổng thống đang ở đâu?” Giọng Cố Lượng gấp gáp. “Chúng tôi đang tới khu vực hỏa hoạn để thăm hỏi? Sao thế đội trưởng Cố?”. Trì Dương ở đầu bên kia hỏi. Thế nhưng Cố Lượng vẫn chưa nói xong thì đã nghe thấy một tiếng nổ chói tai, tiếng của Trì Dương lạc đi, kêu lên một tiếng, “Đoàn xe phía trước bị đánh bom rồi...”
“Mau cứu người. ”Cố Lượng hét lên. Anh cầm điện thoại, nói với các thuộc hạ xung quanh, “Để lại một đội hộ tống gia đỉnh Sở tiểu thư, người khác lên xe theo tôi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hỏa Hỏa lập tức hỏi.
“Đội xe của tổng thống vừa bị đánh bom.” Cố Lượng nói xong liền lập tức rời đi.
Trong đầu Hỏa Hỏa hoàn toàn trống rỗng, giống như không còn nhận biết được điều gì.
Cô chạy ngay ra ngoài, nhìn thấy thi thể bị bắt vỡ sọ của Locke cùng vài người thuộc hạ. Hỏa Hỏa nắm chặt tay. Nếu Tịch Phong Hàn có chuyện gì, thì cho dù Locke chết hàng ngàn, hàng vạn lần cũng không làm cô hết tức giận.
Hỏa Hỏa bước tới cửa, nhìn thấy vợ chồng nhà họ Sở trong bộ quân phục. Họ nhìn cô gái trẻ với đầy vết thương. Lúc đó họ không nhìn ra, bởi vì lúc này Hỏa Hỏa đầu tóc rồi bù. Hỏa Hỏa mắt đẫm lệ nhưng cũng đầy niềm vui. Thế nhưng bây giờ cô không thể nhận họ được. Cô phải tới trung tâm thành phố để cứu anh ấy. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy đội xe của Cố Lượng đang chuẩn bị rời đi. Cô vội vàng chạy tới một chiếc xe, mở cửa bước vào trong, nhấn ga hết tốc lục, theo đoàn xe của Cố Lượng.
Tại trung tâm thành phố, cách khu vực xảy ra hỏa hoạn khoảng 1km, đoàn xe của Tịch Phong Hàn bị đánh bom. Xe của Tịch Phong Hàn bị cháy, vài người vệ sỹ toàn thân dính lửa. Xe của Trì Dương ở cuối cùng.
Anh nhìn thấy xe Tịch Phong Hàn ngồi bị cháy, hai người vệ sỹ mở cửa sau ra. Xe có thân chống đạn, chiếc xe bị bom nổ khiến nó bay xa cả mét, rồi lại rơi ầm xuống. Tất cả đầu xe đều bốc cháy.
“Thiếu gia...” Trì Dương gọi tuyệt vọng. Anh chuẩn bị tới cứu người nhưng các vệ sỹ đã lao tới trước nên anh không thể vào bởi vì sợ ảnh hưởng công việc của các vệ sỹ.
Các vệ sỹ cố sức mở cửa xe. Từ chỗ ngồi phía sau xe Tịch Phong Hàn lấy tay ôm ngực, bước ra ngoài với sự hỗ trợ của hai vệ sỹ. Rất nhanh chóng, cơ thể anh được bao quanh bởi bức tường 8 vệ sỹ, di chuyển vào chiếc xe bên cạnh. Trì Dương lập tức lao tới, “Để tôi vào.” Trì Dương lao tới mở cửa bước vào trong, phát hiện Tịch Phong Hàn vẫn đang ôm ngực, có vết chảy máu. Vì anh mặc quần áo sẫm màu nên nhìn không ra, nhưng máu vẫn dính vào tay anh.