Âu Dương Mộng Duyệt rời khỏi phòng làm việc của Khả Mông, cô không dám tin, chỉ sợ đó là một cái bẫy, cô đi ra khỏi công ty, lúc ngồi trên xe, biểu cảm của cô vẫn nghiêm trọng không ổn định.
“Bàn bạc sao rồi?” Quý Thiên Tứ quan tâm ghé sát hỏi.
“Khả Mông đồng ý kí tiếp hợp đồng với công ty, thật ngoài dự đoán, anh ta nhanh chóng đồng ý, không kèm bất kì điều kiện gì khác.” Mặt của Âu Dương Mộng Duyệt lộ vẻ khó hiểu, luôn có cảm giác hình như bên trong có việc gì đó chưa làm sáng tỏ.
Quý Thiên Tứ nhìn biểu cảm này của cô, anh cười nói, “Anh ta chấp nhận rồi còn không chịu sao?”
“Nhưng mà, theo sự hiểu biết của em về anh ta, nếu không có lợi lộc gì, anh ta sẽ không đồng ý nhanh như vậy đâu, vả lại lần này đối với Ngạo Uy, là một sự uy hiếp lớn mạnh đến công ty em, sao anh ta trực tiếp buông tay? Rốt cuộc là vì cái gì?”
“Em muốn làm sáng tỏ sao?” Quý Thiên Tứ thở nhẹ một hơi.
“Đương nhiên, em cần phải làm sáng tỏ mọi chuyện.” Âu Dương Mộng Duyệt nói với vẻ cảnh giác.
Quý Thiên Tứ nhìn cô bất lực, rồi cười, “Anh nói cho em biết vậy! Trưa hôm qua anh đã gặp Khả Mông, anh kể sơ qua về sự việc lần này của công ty em.”
Âu Dương Mộng Duyệt giật mình mở to mắt, “Cái gì? Anh nói gì với anh ta vậy? Anh đã cho anh ta lợi lộc gì rồi?”
“Cũng chẳng có gì đâu, ba tháng trước anh ta từng chủ động bàn với anh một dự án hợp tác nước ngoài, lúc đó anh chưa có đồng ý, hôm qua buổi trưa, anh với anh ta đã bàn ổn thỏa, tiện đường nói tốt giùm công ty em vài câu.”
Âu Dương Mộng Duyệt không phải là con người dễ qua mặt, nghe câu chuyện như vậy, trong lòng cô bỗng nghẹt thở, “Anh... có phải anh đã đồng ý yêu cầu gì của anh ta rồi không?”
Quý Thiên Tứ biết không giấu giếm được chuyện gì trước mặt cô, chỉ có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng để mô tả sự việc, “Dự án trong tay của anh, không kiếm được tiền nhiều, nhưng cũng không bị lỗ nặng, chỉ có thể duy trì một vụ giao dịch bình thường.”
Hốc mắt của Âu Dương Mộng Duyệt bỗng chốc đỏ lên, nhìn anh, cảm động không nói nên lời, “Anh...”
“Anh rất giỏi làm mấy vụ như vậy, em sẽ trách anh sao?” Quý Thiên Tứ sợ cô sẽ trách anh làm bậy.
Âu Dương Mộng Duyệt đâu có trách móc gì anh? Chỉ có cảm động, cảm động tràn đầy.
“Tại sao anh không nói cho em biết trước? Nếu anh nói cho em biết, em không hi vọng anh trả giá nhiều như vậy.” Âu Dương Mộng Duyệt cắn môi mình, trong lòng rất áy náy.
“Anh từng nói, anh nguyện vì em làm bất cứ sự việc gì, cho dù lấy công ty anh ra trả giá, cũng cam tâm tình nguyện.” Quý Thiên Tứ trầm giọng, những lời nói thâm tình, êm tai như tiếng sáo trên trời.
Trong đầu của Âu Dương Mộng Duyệt trống rỗng mấy hồi, tiếp đó, cô không thèm đếm xỉa xung quanh có người hay không, cô nhảy cả người qua từ bên ghế phụ, ôm lấy người đàn ông đang ngồi bên ghế lái.
Quý Thiên Tứ hơi ngẩng đầu, Âu Dương Mộng Duyệt đỡ mặt anh, hôn mạnh lên đôi môi ấy, khóe miệng của Quý Thiên Tứ nhếch lên, dịu dàng ôm lấy eo của cô, phòng hờ tư thế này khiến cô khó chịu, môi mỏng đáp trả lại cô.
Nụ hôn này, duy trì một hồi lâu, Âu Dương Mộng Duyệt đỏ mặt ngồi về bên ghế phụ, sau đó, cô đột nhiên không biết làm gì nữa!
Sau khi hành động vội vàng, là sự xấu hổ.
Quý Thiên Tứ nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, “Anh rất thích dáng vẻ em như thế.”
Âu Dương Mộng Duyệt cắn môi, trong đáy mắt là nụ cười của niềm hạnh phúc, cô giương mày nói, “Em mời anh dùng bữa.”
“Được! Coi như đền đáp sao?”
“Vâng! Ăn một bữa không đủ đâu.” Âu Dương Mộng Duyệt cười.
“Vậy em tính mời mấy bữa?” Quý Thiên Tứ cười hỏi.
Âu Dương Mộng Duyệt suy nghĩ một hồi, cô chống mặt lên, nhìn ra cửa sổ một hồi, sau đó, dường như đã chuẩn bị tâm lý mạnh mẽ, “Em muốn trao thân cho anh, anh lấy không?”
Khuôn mặt điển trai của Quý Thiên Tứ sững sờ, ánh mắt tươi sáng của anh kích động xen lẫn tí kiềm chế nhẫn nhịn.
“Tiểu Duyệt...” Anh không cho phép cô hành động lỗ mãng.
Nếu Âu Dương Mộng Duyệt đã nói ra, thì không sợ nói tiếp nữa, cô biết anh muốn nói gì, cô giơ tay ra bịt môi anh lại, “Không được khuyên em, em quyết định rồi, dù sao thì kiếp này không phải là anh thì em không gả, em nguyện làm tất cả vì anh.”
Trong lòng của Quý Thiên Tứ đang nhảy kịch liệt, nghe cô kiên định ra quyết định như vậy, anh cảm thấy mình đối xử với cô vẫn chưa đủ tốt, chưa đủ tốt để cô trao thân.
“Tối nay em sẽ nói với cha là ngủ ở nhà của bạn, tối nay chúng ta... gặp nhau ở khách sạn.” Âu Dương Mộng Duyệt nói xong, khuôn mặt đỏ tới tận mang tai, thân là một con gái như cô, nói những lời này, cũng có chút xấu hổ.
“Tiểu Duyệt, em có thể suy nghĩ thêm nữa.” Quý Thiên Tứ nhẹ nhàng nắm tay cô, trầm giọng khuyên nhủ.
“Không cần suy nghĩ gì nữa, em cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, em là một vị thành niên, em có quyền quyết định đối với sự việc của mình, cho dù là ông nội, cha em cũng không có quyền cản trở.” Âu Dương Mộng Duyệt nói rất nghiêm túc.
Điều này khiến Quý Thiên Tứ có chút trở tay không kịp, anh suy nghĩ lo xa hơn cô nhiều, anh chỉ là không muốn cô bị tổn thương.
“Ăn cơm trước đã.” Quý Thiên Tứ thấy thời gian không còn sớm, muốn dẫn cô đi dùng bữa.
“Vâng!” Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu, thật sự có chút đói.
Trong điện thoại cô báo sự việc này cho cha biết, Âu Dương Bộ Vinh rất kinh ngạc, cô chỉ không nói cho cha nghe, là Quý Thiên Tứ ra tay giúp đỡ họ.
Âu Dương Bộ Vinh đương nhiên rất vui mừng, đây cũng được xem như là một sự kiện lớn cứu vãn công ty lần này.
“Cha, tối nay, con định đi du lịch một phen với bạn, cha có thể nói với ông nội một tiếng không.” Âu Dương Mộng Duyệt thừa cơ nói chuyện này.
Bên kia Âu Dương Bộ Vinh chỉ suy nghĩ vài giây, liền đồng ý, “Được, con đi chơi đi! Chú ý an toàn là được.”
Mặt của Âu Dương Mộng Duyệt có chút xấu hổ, cảm giác như cha vốn dĩ biết rõ cô đi với Quý Thiên Tứ!
“Được, con sẽ chú ý.” Cô trả lời, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, sau đó, chớp mắt với người đàn ông bên cạnh, “Cha em đồng ý rồi.”
Nhịp thở của Quý Thiên Tứ có chút chậm, vậy tức nghĩa là tối nay, cô ấy sẽ trao thân cho anh?
Trong nhà hàng, tâm trạng của Âu Dương Mộng Duyệt rất tốt, dạo gần đây, cô buồn chán quá lâu rồi, và ốm tong teo, bây giờ, cô rất đói bụng, tâm trạng tốt, hơi thở linh động lại quay trở về.
“Buổi trưa có hoạt động gì không?” Quý Thiên Tứ hỏi.
“Hay là, mình lái xe đến thị trấn gần đây đi! Em biết có một thị trấn rất nổi tiếng, rời thành thị khoảng hai tiếng đồng hồ lái xe, sát biển, hoàn cảnh không tệ lắm, mình có thể chơi một chuyến ngắn ngủi.”
Quý Thiên Tứ nhìn cô vui vẻ như vậy, anh đương nhiên không từ chối, anh gật đầu, “Được!”
Âu Dương Mộng Duyệt nói xong, chạm vào ánh nhìn cháy bỏng của anh, cô lại e thẹn cúi đầu xuống, bỗng nhiên không dám nhìn mặt anh.
Sau khi hai người dùng bữa xong, chuẩn bị xuất phát, chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu thương, bất kể đi đâu, cũng là một lộ trình vui vẻ và ngọt ngào.
Mua hai ly cà phê, và một ít đồ ăn vặt, ngắm nghía phong cảnh ven đường, nghe vài bản nhạc, cái cảm giác này, thật sự rất tuyệt vời.