"Họ đang trên đường rồi ạ, khoảng sáng sớm mai sẽ đến nơi." Cung Dạ Tiêu nhẹ nhàng đáp.
Ông Cung gật đầu. Vợ của Cung Nghiêm ôn nhu hỏi, "Ba, ba có muốn ăn uống gì không?"
"Tôi ăn không nổi, uống không trôi. Mấy người ra ngoài trước đi, tôi có chuyện cần nói với Dạ Tiêu." Ông Cung nói thẳng.
Ngoài Cung Dạ Tiêu ra, vẻ mặt người nhà họ Cung đều rất khó chịu, ngước mắt nhìn nhau vài giây liền kéo nhau ra ngoài. Bọn họ tất nhiên là rất muốn được ở lại, nói không chừng sẽ được ông giao di chúc cho.
Ông Cung thở dài nói, "Ông biết, trong mấy người đó, người thật lòng lo cho ông chỉ có mình con."
"Ông nội, ông sẽ không sao đâu." Trong đôi mắt của Cung Dạ Tiêu hiện rõ sự kiên định.
"Ông sống đủ rồi, đã sống đến bằng này tuổi cũng hòa vốn rồi. Việc cần giao phó thì cũng giao phó xong rồi. Dù cho có rời khỏi thế gian này, ông cũng không cảm thấy tiếc nuối." Ông Cung nói xong liền đưa ánh mắt nhìn về phía Cung Dạ Tiêu, "Dạ Tiêu, sự phát triển của tập đoàn Cung thị sau này phải trông cậy vào con rồi. Đừng làm ta thất vọng."
Cung Dạ Tiêu gật đầu mạnh một cái, "Ông nội, ông yên tâm, con nhất định làm cho tập đoàn Cung thị phát triển vững chắc, tuyệt đối không bị sụp đổ."
Ông Cung hài lòng gật đầu. Đột nhiên, ông thở gấp, hít thở có chút khó khăn, Cung Dạ Tiêu lập tức đứng dậy muốn đi gọi bác sĩ, nhưng ông Cung kéo hắn lại, "Ngồi xuống, nghe ông nói xong đã."
"Ông...Sức khỏe của ông quan trọng hơn." Cung Dạ Tiêu lo lắng đến mức hốc mắt đỏ ửng cả lên, lúc này hắn thực sự không muốn nghe lời ông.
Ông Cung vẫn cứng đầu hừ một tiếng, "Con muốn bọn họ cấp cứu cho ông, rồi cắm ống dẫn khắp người ông, vậy thì ông chết cũng không yên, con phải để cho ông nói hết."
"Ông, người nói đi." Cung Dạ Tiêu đành phải cố nén cảm xúc của mình lại, tập trung nghe.
"Phải chăm sóc cho Tiểu Trạch thật tốt, bồi dưỡng nó thành người thừa kế của con. Chuyện của tập đoàn Cung thị không được để chú hai chú ba nhúng tay vào. Chuyện này con bắt buộc phải thật vô tình, và có một ý chí kiên định. Có lẽ, hai gia đình nhà nó sẽ hận con cả đời, con phải chuẩn bị trước tâm lý." Ánh mắt ông Cung ghim chặt hắn.
"Con sẽ làm được." Cung Dạ Tiêu gật đầu đáp.
"Lễ cưới của con và Ly Nguyệt chắc ta không tham dự được rồi. Con phải tự sắp xếp, ít nhất sau khi ta chết, sắp xếp ổn thỏa công việc của tập đoàn, rồi mới chọn ngày phù hợp để kết hôn." Ông Cung nói xong liền thở không ra hơi. Ông ho mạnh, cả người run lên. Ông vội vàng đưa tay lên che miệng, lúc bỏ tay ra, một vệt máu màu đỏ sẫm vẫn còn in trong lòng bàn tay, nhìn thấy mà đau lòng.
"Ông..." Cung Dạ Tiêu vội vàng gọi lên một tiếng, lấy cái khăn bên cạnh giúp ông lau sạch vết máu.
"Để bọn họ vào đây, con ra ngoài đi." Ông Cung mệt mỏi có dựa vào gối.
"Không, để bác sĩ vào." Cung Dạ Tiêu cố nói.
Ông Cung khoát tay, "Cho bọn họ vào."
"Bố mẹ con vẫn chưa về, ông, ông nhất định không được..." Cung Dạ Tiêu chỉ biết tìm lý do để ông có thể cố gắng chống chọi.
Ông Cung yếu ớt cười, "Con cho là ông có thể chịu được đến ngày mai chắc? Trong lòng ông đã tính rồi, đi gọi chúng vào đây!"
Cung Dạ Tiêu vừa bước ra, chỉ thấy hai gia đình nhà Cung Nghiêm Cung Húc sớm đã nóng lòng muốn vào.
"Ông nội bảo mấy người vào." Cung Dạ Tiêu trầm giọng nói, hắn không vào lại cùng mọi người.
Cung Muội Muội vội vã chạy đến hỏi, " Anh, ông nói gì vậy?"
"Không có gì, đợi lát nữa anh dẫn hai người vào gặp ông."
Mười phút sau, chợt nghe thấy từ bên trong truyền đến tiếng trách móc rất quyết liệt, là giọng của Cung Húc, " Ba, ba thiên vị quá rồi, như vậy là không công bằng."
Vốn Cung Dạ Tiêu đã đứng ngay trước cửa, nghe thấy câu này hắn liền đẩy cửa xông vào, vừa vào đã nhìn thấy Cung Húc mặt đỏ tía tai, nhìn gương mặt điềm tĩnh của ông Cung đang nằm trên giường bệnh mà nói, "Con không phục! Ba, con và anh hai đều là con trai ba. Sao có thể chỉ vì một phút sai lầm mà cả đời này ba không tha thứ cho bọn con chứ? Tập đoàn Cung thị là tài sản của cả nhà họ Cung, sao lại có thể để một đứa nhóc chiếm lấy được?"
"Em ba, nghe ba nói xong đã." Cung Nghiêm hạ giọng trách móc.
"Anh hai, không phải vừa nãy ba đã nói rất rõ rồi sao? Không cho chúng ta chút quyền nào trong tập đoàn Cung thị, còn gì để bàn nữa?" Tâm trạng của Cung Húc vô cùng bất ổn.
"Chú ba, nếu chú cứ làm ầm lên như vậy, tôi sẽ lập tức gọi vệ sĩ lôi chú ra ngoài." Ánh mắt sắc bén như đao của Cung Dạ Tiêu, gương mặt anh tuấn tối sầm xuống.
"Mày luôn miệng gọi tao là chú ba, nhưng trong lòng mày vốn dĩ chẳng coi tao ra gì! Cung Dạ Tiêu, rốt cục mày đã dùng quỷ kế gì mà có thể khiến ông mày để hết mọi thứ lại cho mày vậy chứ?" Cung Húc nổi trân lôi đình chất vấn.
Sắc mặt Cung Dạ Tiêu càng lúc càng khó coi, cả người hắn tản ra không khí nặng nề, lôi điện thoại ra nhanh chóng ấn phím, trầm giọng ra lệnh, "Đến trước cửa phòng bệnh chờ lệnh."
Cung Húc thấy hắn thực sự dám gọi vệ sĩ tới,đang định nói gì đó liền bị Cung Nghiêm ngăn lại, "Ba vẫn còn ở đây, em có thể yên lặng một chút được không."
Đôi mắt ông Cung lộ vẻ mệt mỏi nhìn hai đứa con, sự thất vọng hiển hiện rõ ràng nơi đáy mắt. Ông nói với giọng khàn khàn, "Những điều tôi vừa nói, các người cũng nghe thấy cả rồi. Không còn việc gì thì ra ngoài đi!"
Đáy mắt của Cung Nghiêm hiện lên vẻ kinh ngạc, ba thật sự không còn gì để nói nữa sao?
"Ba, không phải bọn con nghi ngờ gì về năng lực của Dạ Tiêu. Thế nhưng tập đoàn Cung thị là tài sản của cả một gia tộc, nếu chỉ do một người nắm giữ thì có chút không ổn." Cung Nghiêm cố giữ bình tĩnh nói.
"Đây là quyết định của tôi, sẽ không thay đổi." Ông Cung nói xong, sắc mặt mệt mỏi, không muốn nói lại nữa.
Từ sâu trong đáy mắt của Cung Nghiêm ngập tràn sự không cam tâm. Dù không biểu hiện ra ngoài nhưng các khớp tay đang nắm chặt của hắn đã làm lộ cảm xúc trong lòng hắn. Tay hắn nắm chặt đến nỗi các khớp xương như muốn bung ra ngoài, đủ để thấy hắn để ý đến quyền lực của công ty đến mức nào.
Cung Thừa Vĩ tới trước mặt ông, có chút mong ngóng hỏi, "Ông nội, cháu là cháu trai của ông.
Nếu ba con làm ông thất vọng, con tin rằng con sẽ không phạm phải sai lầm như ba con, mong ông hay để con giúp Dạ Tiêu!"
Cung Dạ Tiêu lạnh lùng nhìn những con người đang gấp gáp tranh giành sản của Cung gia, trong lòng thật không còn từ nào để miêu tả được. Đối với bọn họ, công ty còn quan trọng hơn tính mạng của ông nội.
"Thừa Vĩ, con cũng rất giỏi, ông đã ghi trong di chúc sẽ để Dạ Tiêu giúp đỡ con sau này, con yên tâm đi!"
"Là cho con vào làm việc trong tập đoàn Cung thị sao?" Cung Thừa Vĩ vui mừng hỏi.
"Không... công ty hiện tại của con làm ăn rất tốt, ông sẽ bảo Dạ Tiêu đầu tư cho con, giúp công ty của con ngày càng lớn mạnh." Cung lão gia cố sức để giải thích.
Sắc mặt Cung Thừa Vĩ đột nhiên biến sắc, nói nhiều như thế, chỉ là muốn hắn sau này chịu sự thương hại của Cung Dạ Tiêu?
Hơn nữa, trong lòng hắn, tập đoàn Cung thị đã nằm trong tay Cung Dạ Tiêu, làm gì có chuyện hắn sẽ giúp? E rằng không những chẳng giúp được bọn họ, mà còn làm cho bọn họ càng ngày càng thảm!
"Ông phải nghỉ ngơi rồi." Cung Dạ Tiêu trầm giọng nói, ra hiệu cho bọn họ ra ngoài.
Lúc này vợ của Cung Nghiêm mới lên tiếng, " Ba, A Nghiêm là con trai ba, Thừa Vĩ là cháu trai ba. Tất cả đều là máu mủ ruột già của ba! Ba thật sự nhẫn tâm vậy sao?"
"Đúng vậy! Lỗi lầm lúc trước là của A Húc nhưng anh ấy sớm đã sửa đổi rồi, hiện giờ ba không thể cho anh ấy thêm một cơ hội nữa hay sao?"
Hai người đàn bà bắt đầu khóc, vào giờ phút này dù có mất mặt, có trở thành trò hề thì cũng phải thay chồng con họ giành lại quyền lợi trong tập đoàn Cung thị.