Buổi sáng.
Trình Ly Nguyệt tỉnh dậy. Một ngày mới bắt đầu. Người phụ nữ lúc này cũng cần có bạn bè nói chuyện. May mà chỗ này cũng gần công ty đá quý Thế Tước, Trình Ly Nguyệt gọi điện cho Linda, rủ chị ta đi ăn trưa cùng. Linda cũng rất ngạc nhiên khi nghe điện thoại. Bời vì kể từ lần Thẩm Quân Dao giả vờ có thai, Trình Ly Nguyệt đã rời bỏ công ty. Đến nay, thấm thoắt đã gần 7 tháng rồi.
Cung Dạ Tiêu đồng ý cho cô ra ngoài với điều kiện là phải có vệ sỹ đi kèm. Vệ sỹ của Cung Dạ Tiêu thay y phục đi cùng cô, không ảnh hưởng tới cuộc sống của cô, chỉ bảo vệ từ xa.
Trình Ly Nguyệt và Linda ăn trưa trong một nhà hàng cao cấp. Linda sống rất thoải mái. Khi nghe tin cô đang mang thai đứa thứ hai, Linda cảm thấy rất vui. Lần này, cuối cùng cô ấy đã không phải đối diện với vất vả khi mang thai nữa rồi.
“Ly Nguyệt, chắc chắn em sẽ mãi hạnh phúc thế này. Cô là người con gái hạnh phúc nhất tôi từng gặp. ” Linda nói.
Trình Ly Nguyệt mỉm môi cười. Cuộc sống của cô bây giờ thực sự rất tốt. Cô đã tìm thấy mẹ, cũng tìm thấy người đàn ông yêu cô cùng rất nhiều người thân. Chẳng có gì tốt đẹp hơn khi cô đang có mọi thứ như bây giờ.
“Linda, sắc mặt chị dạo này càng đẹp hơn. Có phải là có tình yêu mới rồi phải không!” Trình Ly Nguyệt cười hỏi.
Linda cũng chẳng còn là thiếu nữ gì nữa. Cô khẽ gật đầu, thừa nhận, “Đúng thế, cũng sắp được hai năm rồi.”
“Là soái ca nào thế? Em gặp qua chưa?”
“Gặp rồi, là người công ty chúng ta. ”
“Không phải là La Tử Kiệt đấy chứ!” Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên đoán mò.
“Đúng, chính là anh ấy” Linda cười trả lời.
La Tử Kiệt trước đây rất quan tâm Linda, tuổi tác thì nhỏ hơn Linda chục tuổi. Nhưng tình yêu thì có phân biệt gì tuổi tác. Trình Ly Nguyệt gửi lời chúc phúc. Còn Linda thì rất coi trọng tình cảm này. Bị làm tổn thương quá lớn, nên cô không dễ dàng tin người khác.
Chắc chắn La Tử Kiệt ở một mặt nào đó đã khiến Linda động lòng.
Nói chuyện xong, hai người đi dạo bộ trên phố. Khoảng 4h30, Cung Dạ Tiêu gọi điện rồi sau đó tới đón cô.
Buổi tối, Trình Ly Nguyệt muốn quay về nhà họ Tịch. Đã mấy ngày không tới thăm mẹ, Trình Ly Nguyệt gọi điện cho Tịch Phong Hàn. Anh ta đồng ý tối về nhà ăn cơm.
Sắp xếp bữa tối xong, cô chia tay Linda tại cửa trung tâm thương mại. Vệ sỹ của Trình Ly Nguyệt hộ tống cô tới gần xe của Cung Dạ Tiêu.
Cả ba xe cùng hướng về nhà họ Tịch.
Tại phủ tổng thống, Tịch Phong Hàn bước ra trong bộ âu phục. Trợ lý của anh theo sau. Anh có vẻ mệt mỏi sau khi vừa tham dự hội nghị.
Anh bước vào trong xe, chiếc xe chạy về phía trước, chạy tới một con phố cách đó khoảng 3km. Trước mặt có một quá cafe, Tịch Phong Hàn bảo người lái xe, “Cho xe chạy chậm qua.”
Lái xe giảm ga, giảm tốc độ xe, chạy từ từ quá quá cafe. Ánh mắt của Tịch Phong Hàn ngước vào phía bên trái, tại vị trí quầy thu ngân trong quán. Có điều, không nhìn thấy cô gái mà anh muốn nhìn. Ánh mắt anh lộ rõ một vẻ thất vọng.
Lúc xe đi qua quán cafe, Tịch Phong Hàn bảo lái xe tăng tốc đi tiếp.
Kể từ sau khi Tiểu Liễu rời khỏi nhà họ Tịch, Tịch Phong Hàn rất ít khi tới quán cafe này. Có thể nói, anh chưa từng qua lần nào. Anh nghĩ, có mên quên cô gái ấy đi.
Anh và cô ấy chắc chắn không thể trên cùng một con đường. Sau này cũng không thể gặp nhau. Nếu cố tình, có lẽ sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.
Anh phải hoàn thành mục tiêu của đời mình. Còn cô ấy, cô ấy cũng có tương lai của riêng cô.
Hai cuộc sống khác nhau, chắc chắn sẽ đi trên hai con đường khác nhau.
Xe của Tịch Phong Hàn về tới nhà họ Tịch. Đã một thời gian chưa gặp mọi người. Tối nay cùng nhau tụ tập vui vẻ, ăn uống và nói chuyện.
Mọi người đều rất quan tâm tình hình của Cung Vũ Trách. Dù sao nó cũng sẽ rời gia đình trong hai tháng nên ai cũng nhớ.
Trên bàn ăn, Tịch phu nhân lại chuyển chủ đề câu chuyện lên con trai bà. Vì bà sắp có cháu ngoại rồi. Điều đó khiến bà nghĩ tới việc nhà họ Tịch tới nay vẫn chưa có người nối dõi nên cảm thấy lo lắng.
“Phong Hàn, con cũng đừng chọn nữa, thích cô gái nào thì cứ nói cho mẹ. Con không có thời gian bên người ta thì mẹ sẽ ở bên người ta. Con phải nhanh chóng lên chứ.”
Trong đầu Tịch Phong Hàn thoáng qua một khuôn mặt trong trẻo. Anh lắc đầu cười, “Tạm thời con chưa tính tới.”
“Năm nay con 30 tuổi rồi, còn chưa sốt ruột gì nữa. Con xem em gái con kia kìa, sắp có đứa thứ hai rồi.”
Điều này khiến Trình Ly Nguyệt hơi ngượng ngùng. Cô bỗng trở thành lý do để ép anh trai lấy vợ. Cô nhìn Cung Dạ Tiêu rồi cùng cười trộm.
“Mẹ, mẹ cũng biết cậu sắp nghỉ hưu rồi, con còn rất nhiều chuyện phải chuẩn bị.”
“Con ngồi vào vị trí tổng thống rồi sẽ không biết bận tới mức nào. Mẹ nghĩ con cứ tìm một cô gái nói chuyện đi đã!”
“Mẹ, mẹ đừng ép anh con. Để anh ấy tự lựa chọn đi!” Trình Ly Nguyệt giải vây cho anh trai.
Tịch phu nhân thở dài một tiếng. Lúc này, điện thoại của Tịch Phong Hàn kêu. Anh cầm lên, cười nói, “Là Tây Dương ” Anh đưa tay nghe điện.
Thế nhưng bộ mặt điềm tĩnh khi nãy bỗng trở lên biến sắc, không biết đầu bên kia nói chuyện gì. Anh đứng dậy, “Được, em sẽ tới ngay.”
3 người ngồi bên bàn ăn nhìn anh. Tịch phu nhân hỏi gấp, “Có chuyện gì thế.”
“Cậu vừa bị ngất, đang được đưa vào bệnh viện. Con phải qua đó ngay.” Sắc mặt của Tịch Phong Hàn rất căng thẳng.
“Cái gì, Phong Hàn, còn mau đi xem sao, vẫn khỏe mạnh, sao tự dựng lại ngất cơ chứ?”
Tịch Phong Hàn nhìn Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt, “Anh tới bệnh viện trước, có chuyện gì thì gọi điện thoại.”
Trình Ly Nguyệt cũng thấy lo lắng, “Vâng, anh nhớ gọi điện. Có chuyện gì phải nói cho chúng em biết.”
“Ừ!” Tịch Phong Hàn nói xong, nhìn Cung Dạ Tiêu, “Lát em đưa Ly Nguyệt về muộn chút. Bây giờ ở lại cùng mẹ.”
“Vâng, em sẽ làm thế. ” Cung Dạ Tiêu gật đầu.
Tịch phu nhân đứng dậy, “Có chuyện gì cũng phải báo cho mẹ, hay là mẹ đi cùng con.”
“Mẹ, sức khỏe của mẹ không tốt, không nên đi lại nhiều. Cậu không có chuyện gì đâu. ” Trình Ly Nguyệt khuyên.
Tịch Phong Hàn cũng khuyên nói, “Mẹ, Ly Nguyệt nói đúng đấy, mẹ cứ ở nhà chờ tin con.”
Tịch Phong Hàn nói xong liền vội đi ngay.