Dạ Lương Thành hì một tiếng, nha đầu này vẫn giống khi còn bé, khi sợ sẽ không chạy đi, ngược lại sẽ ôm hắn mà làm nũng.
Dùng cặp mắt đáng thương như nai con làm tan tất cả sự ngang ngược trong mắt hắn, ngược lại, còn ôn nhu đối đãi với cô.
Còn hắn, mỗi lần đều không có sức chống cự, cam nguyện bại trận.
Dạ Lương Thành kéo tay thon thả của cô một cái, Cung Muội Muội liền ngả vào lòng hắn, cô hơi ngước đầu lên, giật mình nhìn hắn, Dạ Lương Thành véo nhẹ mũi cô: "Nhóc con, còn dùng chiêu này sao?"
Cung Muội Muội cười khúc khích: "Vậy anh có ăn hay không?"
Dạ Lương Thành nhìn đôi môi hồng, răng trắng của cô, không khỏi bị dụ dỗ, hắn cúi người, đôi môi mỏng hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng hít thở một chút, thấp giọng trả lời: "Ăn"
Cung Muội Muội liền cười phì, nhất thời không biết phải làm gì!
Cuối cùng Dạ Lương Thành đưa tay đẩy cô ra khỏi lòng mình, nếu cô cứ ở trong lòng hắn như vậy, hắn sợ sẽ làm ra chuyện đó.
Cung Muội Muội lập tức trở về chỗ ngồi, hai tay chống khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, không dám nhìn người đàn ông đối diện.
Dạ Lương Thành đưa một chén nước cho cô: "Uống nước đi."
Cung Muội Muội nhắc lên uống một ngụm, trong đầu đều là cái hôn khi nãy, cô ngẩng đầu nghe thấy hôm nay hắn đi họp, không khỏi lo lắng hỏi: "Rốt cuộc khi nào anh đi."
Đôi mắt Dạ Lương Thành khẽ tối sầm lại, mở miệng trả lời: "Ba ngày nữa."
Trong lòng Cung Muội Muội bỗng thắt lại, nhanh như vậy sao? Ba ngày nữa hắn phải đi rồi sao?
"Nhất định phải đi ư?"
"Ừ!"
"Vậy khi nào thì trở về?"
"Tầm tết."
"Vậy thì phải ba bốn tháng đó."
Trong lòng Cung Muội Muội bỗng cảm thấy lạc lõng, nói cách khác, ba bốn tháng nữa bọn họ mới gặp mặt nhau.
Dạ Lương Thành cười nhẹ một tiếng, an ủi: "Ba bốn tháng không dài, chớp mắt là qua ngay, nếu nhớ thì gọi điện thoại cho anh."
Cung Muội Muội gật đầu, cũng không nói gì, đối với cô mà nói, ba bốn tháng rất dài.
Món ăn đã mang lên, buổi trưa Cung Muội Muội không ăn được mấy, lúc này cực kỳ đói, Dạ Lương Thành cũng không nói gì nữa, ăn cơm cùng cô.
Lúc này vừa đúng bảy giờ tối, trong chung cư của Cung Dạ Tiêu cũng vừa hay cũng đến giờ ăn cơm.
Tối nay Trình Ly Nguyệt xuống bếp, nấu bốn món mặn và một món canh, tuy đều là món ăn thường ngày nhưng bảo đảm an toàn chất lượng hơn đồ ăn bên ngoài nhiều.
Trình Ly Nguyệt dọn dẹp nhà bếp, đột nhiên có một cánh tay ôm lấy từ phía sau, cơ thể Trình Ly Nguyệt bỗng cứng đờ, trên đầu tỏa ra hơi thở ám muội của đàn ông: "Vất vả cho em rồi."
Trình Ly Nguyệt vẫn không trả lời, trên gáy bỗng tọa lạc một chiếc hôn nóng hổi của đàn ông, Trình Ly Nguyệt nhẹ kêu một tiếng: "Đừng như vậy, để con nhìn thấy không hay đâu."
"Có gì mà không hay chứ? Cha mẹ nó ân ái, với nó mà nói, đó là điều vui vẻ nhất."
Tuy trong lòng Trình Ly Nguyệt cũng nghĩ như vậy, nhưng da mặt vẫn không dày bằng hắn, ở trước mặt còn định hôn hôn hít hít, Cung Dạ Tiêu nói xong, lại hôn lên tóc cô một cái: "Tôi đi gọi thằng bé ra ăn cơm."
Hắn vừa đi, trong lòng Trình Ly Nguyệt liền trào dâng một cảm giác hụt hẫng, đúng là mâu thuẫn, bị hắn ôm thì lo lắng, hắn vừa đi lại thấy hụt hẫng, đây là ý gì chứ?
Trình Ly Nguyệt dọn dẹp bếp xong, cởi tạp dề đi ra ngoài, cậu nhóc kia và Cung Dạ Tiêu đã ngồi ở trên bàn ăn, thằng bé với một chén cơm cho cô: "Mami, đây là cơm của mami."
"Cảm ơn con yêu." Trình Ly Nguyệt cúi người xuống, hôn một cái lên chiếc đầu nhỏ của nó.
Thằng bé lại mừng rỡ với một bát cơm cho daddy, cuối cùng, tự xới cho mình một chén, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã biết làm việc rồi. Đối với cha mẹ mà nói, mỗi việc con học được đều khiến họ cảm thấy tự hào, dù chỉ là chuyện nhỏ như xới cơm thôi.
Trong lòng Trình Ly Nguyệt cảm thấy ấm áp, trong lúc lơ đãng liền nhìn người đàn ông đối diện, trong mắt Cung Dạ Tiêu cũng lộ ra ý cười.
Trên bàn cơm, ba người bắt đầu lặng lẽ ăn, lúc Trình Ly Nguyệt chăm cho con thì trong bát xuất hiện một con tôm bóc vỏ, là người đàn ông đối diện gắp cho cô. "Daddy ơi, con cũng muốn."
Tiểu tử kia liền bưng bát đưa đến, muốn được daddy chăm sóc.
Cung Dạ Tiêu gắp một con cho cậu nhóc, thằng bé lại tự gắp thêm một con vào bát của nó, bầu không khí hoà thuận vui vẻ, rất có khí thế gia đình.
Cậu nhóc vui vẻ ăn hết bát cơm to, uống một chén canh, ăn đến nỗi bụng dưới phình cả ra.
Con trai ăn no rồi, tâm trạng của Trình Ly Nguyệt cũng tốt.
Tiểu tử này tắm xong, cô cho nó xem chút truyện tranh, chờ xuôi cơm rồi đi ngủ.
Trình Ly Nguyệt lấy bản thiết kế của mình ra, đêm nay cô làm việc trong phòng khách. Bản phác thảo đã vẽ xong rồi, chỉ cần tô màu nữa là xong.
Cung Dạ Tiêu vào phòng sách làm việc một lúc, chín giờ rưỡi, hắn vào phòng dỗ cậu nhóc lên giường ngủ, mười giờ mới ra ngoài.
Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu hỏi: "Nó ngủ rồi hả?"
"Ngủ rồi." Cung Dạ Tiêu nói xong, bưng một ly trà ngồi xuống cạnh cô, đưa cốc của mình vừa uống cho cô.
Trình Ly Nguyệt ngẩn ra, thật ra cô cũng hơi khát.
Cung Dạ Tiêu thấy cô không đón lấy, cặp lông mày hình lưỡi mác lập tức nhíu lại: "Em có ý gì đó? Đã ăn mấy trăm lần nước bọt rồi, bây giờ còn để ý cái này sao?"
Trình Ly Nguyệt quẫn bách, nhất định phải nói ra loại chuyện này sao? Cô đưa tay đón lấy chén trà của hắn, đưa lên miệng uống hai hớp rồi trả lại cho hắn.
Cung Dạ Tiêu không thèm để ý tới, tiếp tục uống một ngụm, nhìn bức tranh màu nước cô vẽ, không khỏi nhíu mày nói: "Vẽ rất đẹp, chẳng trách công ty lại coi trọng em đến vậy."
"Từ nhỏ tôi đã thích vẽ rồi."
"Tôi xem trong tài liệu, em được cha nuôi lớn, vậy mẹ em đâu?" Cung Dạ Tiêu nhìn sắc mặt của cô, sợ vấn đề này sẽ khiến cô khó chịu.
Trình Ly Nguyệt lắc đầu: "Tôi không biết, từ nhỏ tôi đã không được gặp bà ấy." "
Vậy em biết mẹ mình là ai không?"
"Cha tôi chưa bao giờ nói nên tôi cũng không hỏi. Dù là ai thì bà ấy cũng đã bỏ rơi tôi rồi, tôi cũng sẽ không bao giờ tìm bà ấy." Trình Ly Nguyệt kiên định nói.
Cung Dạ Tiêu thấy cô hận bà ấy như vậy, hắn nhíu mày nói: "Nếu muốn biết thì em có thể đi điều tra một chút, tìm được bà ấy rồi thì hỏi rõ nguyên nhân."
"Không tìm, sao phải tìm bà ấy? Sao không phải bà ấy đến tìm tôi chứ?" Sự quật cường trong lòng Trình Ly Nguyệt bỗng dâng trào.
Cung Dạ Tiêu không hỏi tiếp nữa, nếu hỏi tiếp, sự hận thù trong lòng cô sẽ bộc phát mất, hắn chớp mắt đổi đề tài, nói: "Bây giờ em nghĩ kỹ rồi sau này tự thiết kế cho mình một chiếc nhẫn kim cương, chọn kiểu dáng và màu đá em thích nhất."
Trình Ly Nguyệt dừng tay lại, quay đầu nhìn hắn: "Tại sao?"
"Bởi vì sớm muộn gì em cũng cần một chiếc nhẫn kim cương kết hôn." Cung Dạ Tiêu chắc chắn nói.
====
End chương 191