Vì dường như cô ấy còn không có nhiệt tình trò chuyện, phần lớn thời gian đều chỉ lắng nghe, tính cách hai người hoàn toàn đối lập, đánh giá về nhau cũng có khác biệt.
Bùi Mạn Lâm không thích tính cách ôn hòa của Dương Vân Nhược. Cô vẫn không quên khoe khoang, vì ông cô là nguyên lão khai triều nên gia tộc của Dương Vân Nhược không thể sánh bằng, bẩm sinh đã có cảm giác ưu việt, khiến Bùi Mạn Lâm vô cùng tự tin trước mặt Dương Vân Nhược.
Đối mặt với việc khoe mẽ của Bùi Mạn Lâm, Dương Vân Nhược chỉ mỉm cười cho qua, người con gái có thể được Tịch Phong Hàn đồng ý hẹn hò đương nhiên cũng có điểm hơn người, IQ của Dương Vân Nhược không tồi nhưng EQ còn cao hơn nữa, cách xử lý các tình huống của cô cao siêu hơn Bùi Mạn Lâm không biết bao nhiêu lần.
Giản Hinh ngồi bên cạnh khẽ nhấp ngụm cà phê, trầm ngâm suy nghĩ, như thể bỏ ngoài tai mọi vấn đề mà hai người bên cạnh đang trò chuyện.
Khoảng bốn giờ, Dương Vân Nhược giơ tay nhìn đồng hồ, có ý xin lỗi vì đã ngắt lời Bùi Mạn Lâm đang bàn luận về một nhãn hàng thời trang, cô mỉm cười nói: "Mạn Lâm, xin lỗi, tối nay mình có việc, hay là hôm nay chúng mình nói tới đây thôi nhé! Bữa khác lại nói tiếp."
Nụ cười của Bùi Mạn Lâm cứng đơ, cô chớp mắt cười nói: "Ba ngày nữa chính là lễ mừng của quốc gia phải không? Bữa tiệc tối ngày hôm đó mình sẽ cùng ông mình tham gia, chắc cậu cũng tới chứ?"
"Đúng vậy, chắc mình cũng sẽ đi." Dương Vân Nhược ngẫm nghĩ rồi trả lời.
"Được, vậy khi đó chúng ta gặp mặt!" Bùi Mạn Lâm vẫy tay chào sau đó nhìn Dương Vân Nhược. Khi Dương Vân Nhược đi qua chỗ Giản Hinh liền mỉm cười chào cô rồi mới rời đi.
Bùi Mạn Lâm nhìn theo Dương Vân Nhược ra khỏi tiệm cà phê mới quay đầu nhướng mày nói với Giản Vân: "Cô lại đây nói chuyện với tôi một lát."
Giản Hinh ngồi xuống đối diện với Bùi Mạn Lâm, ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mặt lạnh lùng đen nhánh như một cặp đá quý màu đen.
"Giản Hinh, cô nói thực lòng đi, tôi và cô ta ai đẹp hơn?" Bùi Mạn Lâm hỏi thẳng Giản Hinh.
Giản Hinh nhíu mày lắc đầu nói: "Tôi không biết."
"Mắt cô dùng để làm gì vậy? Lẽ nào cô cũng không nhìn ra tôi và cô ta ai xinh hơn ư?" Hay là cô cho rằng người bạn học này của tôi xinh hơn tôi?" Bùi Mạn Lâm bực bội trừng mắt nhìn cô.
Giản Hinh nhìn Bùi Mạn Lâm: "Tôi không chú ý."
"Thôi được rồi, cô căn bản không phải là con gái, cô là một tảng băng, thực sự không biết cô có thất tình lục dục hay không? Cô có biết trên thế giới này còn có một thứ gọi là tình cảm hay không vậy? Cô là động vật máu lạnh." Bùi Mạn Lâm trách mắng không hề khách sáo.
Giản Hinh không quan tâm, cô nhếch môi hồng, không nói gì.
"Đưa tôi về thôi! Mấy ngày này cô hãy đi cùng tôi, tôi đi đâu cô đi đây! Coi như cô gặp may đấy, ba ngày nữa tôi tham gia quốc yến, cô cũng có thể cùng tôi đi để mở rộng tầm mắt."
"Nếu như là trong phạm vi công việc của tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt." Giản Hinh không hề nhiệt tình.
Việc này khiến Bùi Mạn Lâm tức muốn chết, tưởng rằng cô nói như vậy sẽ khiến Giản Hinh vui mừng phát điên, cảm kích vô cùng, không ngờ lời cô nói cũng chẳng khác nào không nói.
"Đi thôi!" Bùi Man Lâm thanh toán xong liền rời đi.
Dương Vân Nhược ngồi trong xe thì nhận được điện thoại của Tịch phu nhân mời cô sáu giờ tối tới nhà họ Tịch dùng bữa tối, Dương Vân Nhược mừng vui đồng ý, cô biết bữa tối hôm nay có ý nghĩa như thế nào, đồng nghĩa với việc tình cảm của cô và Tịch Phong Hàn đi vào giai đoạn ổn định, nếu không có gì bất chắc cô sẽ trở thành vợ anh.
Dương Vân Nhược nắm chặt điện thoại nhìn ra ngoài cửa, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc.
Sự may mắn này thực sự khó nói thành lời, cô chưa bao giờ nghĩ rằng đời mình sẽ có thể cùng chung sống với một người đàn ông ưu tú tới vậy, hơn nữa cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cùng anh chung sống tới khi đầu bạc.
Cho dù người đàn ông này lấy cô không phải vì tình yêu, nhưng có thể giúp anh cũng là niềm vinh dự mà người thường không thể hình dung được.
Nhà họ Tịch, năm giờ chiều. Trình Ly Nguyệt xuống xe, đặt cô bé trong lòng xuống đất, cô bé một tuổi rưỡi đi một đôi giày màu hồng đáng yêu, bước từng bước đi về phía trước, vừa đi vừa y a nói chuyện, Cung Dạ Tiêu cẩn thận chăm chú đi theo sau, ánh mắt không rời khỏi bước chân cô bé, chỉ cần bước đi hơi lảo đảo là anh sẽ lập tức ôm lấy bé.
Sau lưng, Trình Ly Nguyệt ung dung vừa đi vừa nhìn con gái và ông xã, cô rất thảnh thơi và nhàn tản, mái tóc dài buông xõa sau vai, vì đã làm mẹ nên nét mặt cô không giấu nổi sự dịu dàng của một người mẹ, vẻ đẹp toát lên một cách tự nhiên, gương mặt thanh tú cũng có nét trưởng thành hơn.
Tịch phu nhân nghe người giúp việc báo tin liền vội vàng bước ra khỏi đại sảnh để đón họ, trên con đường dưới bóng cây, vừa nhìn thấy cháu ngoại mình đang chậm rãi bước đi ở phía xa bà đã vô cùng mừng rỡ, dịu dàng gọi: "Vũ Ninh! Tiểu Vũ Ninh, tới đây với bà ngoại nào!"
Cô bé nghe thấy tiếng bà liền chạy thật nhanh, bước chân như thể ngã ngay được, ấy vậy mà cô bé vẫn an toàn chạy tới bên Tịch phu nhân, chỉ có điều tư thế đi đường của cô khiến Cung Dạ Tiêu sau lưng sợ hết hồn.
Tịch phu nhân ôm cháu ngoại vào lòng, nụ cười vui vẻ chất chứa yêu thương cưng chiều, bà xoa nhẹ má cô bé, tận hưởng niềm vui tuổi già.
Trong sân phía sau lại có một chiếc xe màu đen chạy tới, Tịch Phong Hàn dáng người cao lớn bước xuống khỏi xe, vệ sĩ cũng mở cánh cửa ghế sau ra, Dương Vân Nhược đoan trang bước xuống.
Tịch phu nhân ôm cháu ngoại, vui mừng bước tới: "Phong Hàn, Vân Nhược tới rồi à."
"Con chào bác gái!" Dương Vân Nhược nói xong liền nhìn Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt, cô lễ độ gật đầu: "Cung tiên sinh, Cung phu nhân, chào mọi người."
"Vân Nhược, đừng khách sáo vậy, cứ gọi là Ly Nguyệt và Dạ Tiêu là được! Sau này đều là người một nhà." Tịch phu nhân nói xong liền đặt cô bé vào lòng Tịch Phong Hàn: "Nào lại cậu bế con, cũng để cậu con học cách bế em bé.”
Tịch Phong Hàn mỉm cười bé cháu gái mũm mĩm đáng yêu vào lòng, tư thế vô cùng tiêu chuẩn, Dương Vân Nhược bên cạnh thấy vậy, má ửng hồng, ánh mắt toát lên niềm khao khát, cô thực sự hi vọng sang năm có thể sinh cho anh một đứa con.
Cả nhà đi vào đại sảnh, Tịch phu nhân cũng không quấy rầy những người trẻ tuổi trò chuyện, bà đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Đàn ông có chủ đề nói chuyện của đàn ông, vì cô bé không chịu ngồi yên cứ muốn chạy ra ngoài nên Trình Ly Nguyệt bèn dẫn con đi ra, Dương Vân Nhược cũng đi theo.