Chiến Tây Dương cũng muốn nghỉ ngơi nhưng anh thực sự rất lo lắng cho Sở Nhan, anh trằn trọc thêm hai tiếng nữa mới miễn cưỡng ép mình nhắm mắt lại nằm nghỉ, đợi khi máy bay hạ cánh xuống nước X đã là nửa đêm. Lãnh sự quán sắp xếp họ vào nghỉ trong khách sạn, Chiến Tây Dương nghe được một nhân viên nói Sở Nhan hôm nay chạy dôn đáo cả ngày, vô cùng mệt mỏi, đã đi nghỉ rồi, Chiến Tây Dương đành phải đợi mai gặp mặt cô. Sáng sớm. Trên bầu trời nước X dường như bị bao phủ bở một màu trời u ám, giống như tình thế không ổn định hiện tại của đất nước này, không khí vô cùng nặng nề. Chiến Tây Dương sáng sớm đã trở đậy, anh bước ra, trên người mặc một chiếc t-shirt và quần bò rất bình thường, sau đó tới thẳng tòa nhà của lãnh sự quán, Sở Nhan hiện giờ chắc đang làm việc ở đó. Khi Chiến Tây Dương tới nơi, nghe nói Sở Nhan hiện đang an ủi cư dân định cư lâu dài ở nước X. Chiến Tây Dương không làm phiền cô, anh đứng ở ngoài cửa, cùng với các nhân viên theo dõi tình hình ở bên trong. Sở Nhan mặc một bộ đồ trang trọng, dáng vẻ nhìn vô cùng uy nghiêm, khiến người khác nảy sinh lòng tín nhiệm và ỷ lại cô. Lúc này, mỗi lời nói của Sở Nhan đều đại diện cho cả quốc gia, người dân trật tự lắng nghe cô nói xong, cuối cùng vỗ tay vang dội. Sở Nhan cám ơn, rời đi từ mép khán đàn, Sở Nhan vừa bước ra, trợ lý liền đưa cô một chai nước, Sở Nhan đang uống nước thì bất ngờ thấy ở ngoài cửa có một người bước vào, cô chỉ liếc nhìn qua sau đó nhìn đi chỗ khác, nhưng ngay lập tức cô ngạc nhiên nhìn lại. Ngay lập tức cô bị sặc nước, vội bịt miệng ho sặc sụa. "Khụ..." Sở Nhan thực sự sợ phát khiếp, sao cô có thể nhìn thấy Chiến Tây Dương ở đây chứ? Song, quả thực là anh! Chiến Tây Dương vốn tưởng rằng sẽ cho cô một bất ngờ, nào ngờ khiến cô sợ hãi, lại làm cô sặc nước. Chiến Tây Dương vội mỉm cười bước tới, đưa tay vỗ nhẹ lưng cho cô, giúp cô dễ chịu hơn một chút. Câu nói đầu tiên của Sở Nhan sau khi đã thở lại được là vô cùng ngạc nhiên hỏi anh: "Sao cậu lại tới đây?" "Tôi nghe nói cô tới đây công tác, tôi lo cho cô nên xin tới thăm." Chiến Tây Dương vẫn mỉm cười. Sở Nhan thì không cười nổi, cô cả giận nói: "Lẽ nào cậu không biết tình hình hiện nay sao? Nơi này rất nguy hiểm, không có việc gì cậu chạy tới đây làm gì?" Sở Nhan thực sự rất giận, anh không nên tới đây. Chiến Tây Dương mỉm cười an ủi cô: "Đừng lo lắng, tôi tới đây chỉ muốn giúp cô, không gây rắc rối, tôi sẽ tự chăm sóc bản thân mình." Sở Nhan cả giận lườm anh: "Anh biết sau khi anh xuống máy bay sẽ không thể về nước ngay được không? Nơi này đang lây lan một loại virus, mặc dù chúng ta không bị lây nhiễm nhưng lần này quốc gia rất coi trọng việc phòng bệnh, vì thế bây giờ cho dù chúng ta có máy bay cũng không về được." "Vậy thì không về nữa, chúng ta ở lại đây một thời igan." Chiến Tây Dương dường như nghĩ rất thoáng. "Cậu..." Sở Nhan tức tới mức giơ tay đấm lên ngực anh một cái: "Chiến Tây Dương, cậu là một tên ngốc." Chiến Tây Dương liền giơ tay kéo cô vào lòng, anh cảm nhận được sự giận dữ của cô, bất giác ôm lấy cô, khẽ an ủi: "Được rồi, đừng giận nữa, tôi là một tên ngốc." Lúc này, Sở Nhan không giận nữa mà hai mắt đỏ hoe. Cô không biết tại sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây nhưng cô có dự cảm, việc anh xuất hiện ở đây có liên quan với mình. Cô giơ tay cũng ôm chặt lấy anh, tại đất nước này, cô cũng cần có một vòng tay để mình có thể nghỉ ngơi, sự xuất hiện của Chiến Tây Dương dường như giúp trái tim cô phấn chấn. Ánh mắt Chiến Tây Dương thoáng vẻ vui mừng, anh ngồi máy bay mười mấy tiếng tới đây, cái ôm này là món quà mà anh yêu thích nhất. Sở Nhan ôm xong liền đẩy anh ra: "Cậu tới đâu nghỉ ngơi một lát đi! Tôi còn công việc phải làm." "Có việc gì tôi có thể là được không, tôi có thể giúp cô." Chiến Tây Dương hỏi cô. Sở Nhan lắc đầu: "Quốc gia cử nhiều người tới đây lắm, họ đều có chức trách công việc của mình, cậu không cần tham gia vào, nếu cậu thực sự không có việc gì để làm thì có thể tới trạm kiểm tra." "Được, vậy tôi tới đó giúp đỡ, tôi có thể sắp xếp cho tôi một phòng ở đây được không, tôi hi vọng có thể ở gần cô hơi một chút." Sở Nhan ngẫm nghĩ một lát nói: "Được thôi! Tôi sẽ cho người sắp xếp một phòng cho cậu, cậu đi giúp đỡ trước đi!" "Vậy trưa nay cùng ăn cơm được không?" "Buổi trưa chúng tôi đều ăn cơm ở nhà ăn! Khi đó cậu tới có thể tìm thấy tôi." Sở Nhan nói với anh. Chiến Tây Dương mỉm cười, hài lòng rời đi. Sở Nhan nhìn bóng anh khuất dần, trong lòng dường như có thêm động lực. Hai ngày nay, công việc của cô thực sự đã rất quá tải, buổi tối chỉ có thể ngủ mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa thường xuyên phải nhận điện thoại, cho dù mệt thế nào đi nữa cô cũng phải gánh vác tất cả mọi việc ở đây. Sự xuất hiện của Chiến Tây Dương tiếp thêm cho cô sức mạnh. Chiến Tây Dương tới trạm kiểm tra để giúp đỡ, anh có kiến thức phương diện này nên vô cùng dễ dàng tìm được việc phù hợp với mình. Buổi trưa, Chiến Tây Dương sau khi kết thúc công việc liền ngay lập tức tới nhà ăn, anh lấy cơm xong thì tìm thấy Sở Nhan, cô và mấy nhân viên của bộ ngoại giao đang ngồi cùng nhau, vừa ăn vừa nói chuyện gì đó. Sở Nhan nhìn thấy anh liền mỉm cười vẫy tay, Chiến Tây Dương ngồi xuống đối diện cô, cơm rất bình thường nhưng lúc này đối với anh, cơm canh thế này cũng rất hợp khẩu vị. Sở Nhan mỉm cười: "Cũng thật làm khó công tử như cậu rồi." Chiến Tây Dương có phần không phục nói: "Ai nói tôi là công tử được sống trong nhung lụa? Ba tôi không chiều tôi, từ nhỏ đã dạy dỗ theo kiểu không quản thúc, tôi là người có thể chịu được khổ cực." Sở Nhan bật cười: "Thật sao?" "Đương nhiên là thật, không tin sau này tôi sẽ chứng minh cho cô thấy." Chiến Tây Dương nói vô cùng tự tin. Sở Nhan liền giới thiếu mấy người phụ trách ngồi cạnh làm quen với anh, Sở Nhan cũng giấu thân phận của anh, ở nước ngoài, thân phận của Chiến Tây Dương rất dễ gặp nguy hiểm. Chiến Tây Dương dùng thân phận bác sĩ để tới đây, mọi người cũng không có quá nhiều suy đoán. Ăn cơm xong có nửa tiếng nghỉ ngơi, Sở Nhan cũng anh đi xung quanh dạo bộ, thảo luận về tình hình hiện tại của nước X, Chiến Tây Dương mặc dù không thích chính trị nhưng tâm trí nhạy bén, cũng có thể nhanh chóng phân tích ra được cục diện hiện tại. "Nói vậy cũng có nghĩa là cuộc đàm phán lần này rất khó khăn?" "Đúng vậy! Vô cùng khó khăn, tới lãnh đạo quốc gia này cũng nói, những phần tử cực đoan đó không chịu thả người của chúng ta, hiện nay người của chúng ta đang ở trong tay chúng, thường xuyên bị đánh đập chửi rủa! Tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện." Sở Nhan vô cùng lo lắng.