"Tiểu Kha!" Quý An Ninh vui mừng ôm lấy nó, đã một thời gian không gặp, cô cũng rất nhớ nó! Tiểu Kha đương nhiên coi cô là nữ chủ nhân, cái đuôi ngắn ngủn vẫy rất nhiệt tình, chạy vòng quanh cô gầm gừ vui mừng.
Quý An Ninh xuống lầu, Cung Vũ Trạch đang cùng quản gia Hà Vĩnh nói chuyện, Hà Vĩnh nhìn thấy Quý An Ninh xuống lầu liền đứng dậy chào: "Quý tiểu thư, lâu rồi không gặp."
Quý An Ninh mỉm cười đáp lời: "Chú Hà, lâu rồi không gặp!"
"Thiếu gia, có cần kêu đầu bếp chuẩn bị đồ ăn không?"
"Không cần đâu, chúng tôi chuẩn bị ra ngoài ăn, ba mẹ tôi chắc sắp về tới nơi rồi, chú cho người thu dọn bên dinh thự của họ là được."
"Vâng, tôi sẽ cho người đi dọn dẹp ngay." Hà Vĩnh gật đầu đáp lời.
Khi Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh đi ra ngoài, còn nghĩ có nên gọi Quý Thiên Tứ hay không, cũng không biết họ đã dậy chưa, nên không định làm phiền họ, hai người đặt nhà hàng và đi ăn riêng.
Quý Thiên Tứ đã dậy từ lâu, Âu Dương Mộng Duyệt thì mới dậy, cô xoay người, lắng nghe tiếng chim kêu líu lo ngoài cửa sổ, cô bò dài trên giường, vươn vai sau đó mới ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt, chọn một chiếc t-shirt rộng thoải mái mặc xuống lầu.
Trong đại sảnh cô gặp được Quý Thiên Tứ đang cầm laptop làm việc.
"Anh ở nhà làm việc sao?" Âu Dương Mộng Duyệt bước tới bên cạnh anh, thương anh ghê gớm.
"Ừ, đói chưa thế? Muốn ăn gì không?" Quý Thiên Tứ hỏi cô.
"Em ăn gì cũng được, anh ăn chưa?"
"Chưa." Quý Thiên Tứ đáp một tiếng.
"Vậy ở nhà có gì ăn không? Nếu không có chúng ta đi mua về có được không?" Âu Dương Mộng Duyệt không đề nghị ra ngoài ăn, thực ra cô thích ăn ở nhà với anh hơn.
Ăn gì cũng được, chỉ cần ở bên anh.
Quý Thiên Tứ cũng có ý định giống cô, đồ ăn bên ngoài có ngon thế nào đi nữa, ăn mãi cũng chán, ở nhà cái gì cũng có, chỉ cần nấu lên là có thể được thưởng thức món ngon, hơn nữa, nấu ăn cũng là một việc rất vui vẻ.
"Được thôi, vậy chúng ta đi siêu thị!" Quý Thiên Tứ gấp máy tính lại đứng dậy đi cùng cô.
Xe của Quý Thiên Tứ dừng lại trước cửa một siêu thị gần đó, hai người xuống xe, Âu Dương Mộng Duyệt thấy anh đi ở phía trước lập tức bước nhanh chân đi cùng, cánh tay mảnh mai khoác vào tay Quý Thiên Tứ, thân mật giống như những cặp tình nhân bình thường khác.
Quý Thiên Tứ cúi đầu nhìn cô, vừa hay thấy ánh mắt mỉm cười của Âu Dương Mộng Duyệt, bị bắt gặp cô liền chớp chớp mắt, sau đó ôm càng chặt hơn.
Quý Thiên Tứ khi tới chỗ đông người liền rút tay ra, Âu Dương Mộng Duyệt còn đang buồn bã thì cánh tay anh đã vòng qua vai cô ôm thật chắc, kéo người cô vào lòng mình.
Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy rất hạnh phúc, vòng tay ra ôm eo anh.
Hai người có ấn tượng rất sâu sắc với siêu thị này, bởi hai người từng có va chạm ở đây.
Họ bắt đầu cẩn thận lựa chọn đồ ăn cho bữa trưa và bã tối, còn cả trái cây và đồ ăn vặt, một số đồ dùng hàng ngày, giống như những cặp tình nhân khác.
Quý Thiên Tứ để Âu Dương Mộng Duyệt tuỳ sức lựa chọn, anh không có ý kiến gì, sau khi chọn xong thì về nhà, Quý Thiên Tứ vào bếp nấu ăn, Âu Dương Mộng Duyệt đứng cạnh phụ giúp.
Trước đây cô rất vụng về, bây giờ mặc dù không thành thục nhưng đã rất có dáng dấp, Quý Thiên Tứ đã khen cô mấy lần.
Âu Dương Mộng Duyệt rửa trái cây ở bên cạnh, cô hái một trái nho cho vào miệng Quý Thiên Tứ, nhìn anh thái đồ nấu ăn thành thạo, cô cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.
Âu Dương Mộng Duyệt đưa miếng táo mình đã cắn một nửa tới miệng anh, Quý Thiên Tứ nhìn thấy vậy nhưng vẫn ăn.
Âu Dương Mộng Duyệt vui giống như bắt được vàng, đứng bên cạnh anh cười vui vẻ, sau đó cô lại tinh nghịch đưa một nửa trái nho mình cắn dở tới miệng anh.
Quý Thiên Tứ vừa ăn vừa cho thức ăn ra đĩa, nói với cô:"Bưng ra ngoài thôi!"
Hai người bận rộn suốt một tiếng đồng hồ làm xong ba món mặn và một món canh, ngồi trên bàn ăn, Âu Dương Mộng Duyệt mở một chai vang đỏ, rót ra hai chiếc ly.
Quý Thiên Tứ ngồi xuống, cô nâng ly về phía anh: "Cạn ly!"
Quý Thiên Tứ cũng nâng ly chạm nhẹ vào ly của cô, Âu Dương Mộng Duyệt bước tới bên cạnh anh: "Chúng ta uống rượu giao bôi có được không?"
Quý Thiên Tứ cũng đã quen với nét tinh nghịch này của cô, anh khẽ nâng cao cổ tay, Âu Dương Mộng Duyệt mỉm cười vòng qua, hai người uống rượu giao bôi như vậy.
Uống xong, hai má Âu Dương Mộng Duyệt ửng hồng, không biết là tại vì uống rượu hay cảm động, đôi mắt cô long lanh, rơm rớm nước mắt
"Uống rượu giao bôi rồi, bây chúng ta coi như chính thức ở bên nhau! Anh không được đẩy em ra nữa đấy!"Âu Dương Mộng Duyệt nói với anh.
Quý Thiên Tứ đứng dậy, anh khẽ ôm cô vào lòng, tì má cô vào vị trí trái tim mình, trầm giọng đáp: "Không đâu, không bao giờ!"
Ăn xong cơm, Quý Thiên Tứ ngồi bên cạnh làm việc, Âu Dương Mộng Duyệt ngồi cạnh xem anh làm việc, bỗng cô nghĩ ra việc gì đó liền tinh nghịch nói: "Em vẫn muốn làm trợ lý của anh, anh có thể cho em vào làm trong công ty anh được không?"
Quý Thiên Tứ khẽ quở trách: "Vớ vẩn!"
"Em nghĩ như vậy người khác đồn đại thế nào đi nữa em cũng có thể hùng hồn nói với họ rằng, đúng thế, em là bạn gái của anh, cảm giác đó thật tuyệt." Âu Dương Mộng Duyệt nghĩ tới cảm giác bị hiểu nhầm trước đây, khi đó cô không thể khí thế như thế này.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt.
"Không được." Quý Thiên Tứ từ chối.
"Tại sao thế?" Âu Dương Mộng Duyệt bất mãn hỏi lại.
"Sao lại là bạn gái? Lẽ nào em không muốn làm Quý phu nhân của anh?" Quý Thiên Tứ hỏi thẳng.
Âu Dương Mộng Duyệt còn chưa kịp phản ứng, đợi khi cô phản ứng ra hai má lập tức đỏ ửng, sau đó thẹn thùng trả lời: "Đương nhiên là muốn."
Quý Thiên Tứ khẽ vuốt nhẹ tóc cô: "Nếu như em muốn tới công ty có thể tới cùng anh, nhưng không phải với thân phận trợ lý."
"Là vị hôn thê của anh có được không." Âu Dương Mộng Duyệt tham lam hỏi.
"Được." Quý Thiên Tứ khẽ bật cười, thì ra cảm giác mở lòng lại vui vẻ, hạnh phúc tới vậy.
Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh tới chín giờ tối mới về tới biệt thự, buổi chiều đã ngủ đủ giấc, tới tối cảm giác rất tỉnh táo, Quý An Ninh ngồi trước máy tính tìm kiếm một thương hiệu áo cưới đỉnh cấp, bắt đầu xem kiểu dáng.
Cung Vũ Trạch ôm lấy cô từ sau lưng: "Mẹ anh đã chuẩn bị cho em một bộ rồi, tới khi đó xem em có thích không."
"Thật sao?" Quý An Ninh vui mừng quay đầu lại.