Hạ An Ninh sợ hãi, hơi thở trở nên căng thẳng, cô nhìn hai người đàn ông đến với vẻ không thiện chí này, lẽ nào là hai người bọn họ tìm cô?
“Hạ tiểu thư, tôi là Hà Vĩnh, tôi nhận được sự phó thác của thiếu gia tới để nói chuyện với cô.” Bên cạnh, Hà Vĩnh đã tiến lại gần cô.
Hạ An Ninh quay đầu nhìn sang người đàn ông trung niên lịch lãm cùng hai vệ sĩ sau lưng ông, cô lập tức hỏi: “Ông là quản gia của người tối qua bị thương sao?”
“Đúng vậy.”
“Xin ông hãy giúp tôi.” Nói xong, ánh mắt Hạ An Ninh vô cùng sợ hãi nhìn về hai gã đàn ông lưu manh đang tiến lại.
Ánh mắt Hà Vĩnh ngẩng lên, nhìn cảnh cáo hai gã đàn ông đang đi tới:”Các cậu là ai?”
“Con a đầu thối này đánh bị thương ông chủ của tôi, chúng tôi đến mời nó về xin lỗi bồi thường cho ông chủ.” Ánh mắt bọn lưu manh mang vẻ côn đồ hung hăng.
“Tôi làm bị thương ông chủ của họ vì ông ta ức hiếp người quá đáng.” Đôi mắt Hạ An Ninh ngấn lệ cùng với sự căm phẫn và uất ức.
“Hạ tiểu thư, cô đừng lo, có chúng tôi ở đây không ai bắt nạt được cô cả.” Hà Vĩnh lập tức đứng ra bảo vệ cô.
“Các người là ai? Chúng tôi làm việc, tốt nhất là các người đừng lo chuyện bao đồng, hôm nay nhất định chúng tôi phải đưa con a đầu này đi.”
“Hạ tiểu thư là người mà thiếu gia của chúng tôi hẹn mời, các cậu hôm nay không có tư cách đưa đi.” Hà Vĩnh nói xong rồi bảo với Hạ An Ninh: “Hạ tiểu thư, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện.”
“Được ạ!” Hạ An Ninh gật gật đầu.
Khi hai tên côn đồ kia định tới kéo cô đi thì hai vệ sĩ cao hơn bọn chúng nửa cái đầu lập tức đứng ra chặn lại, ánh mắt đầy vẻ sát khí.
Hai tên côn đồ sợ hãi vội lùi về sau một bước, không dám tiến lên.
Hạ An Ninh và Hà Vĩnh đi tới một con đường yên tĩnh phía bên cạnh, Hà Vĩnh nói: “Hạ tiểu thư, là như này, thiếu gia của chúng tôi vừa về nước, trong nhà đang thiếu một nữ giúp việc làm việc nhà, thiếu gia chúng tôi bảo cô có thể đi làm công việc này.”
“Tôi sao?” Hạ An Ninh hơi trợn tròn mắt, cô đồng ý đến làm hầu gái nhà anh ta bao giờ chứ?
Hà Vĩnh cũng không nói rõ được chuyện này, ông nghĩ một hồi rồi bảo: “Tốt nhất vẫn nên để thiếu gia nói chuyện với cô!”
Nói xong, Hà Vĩnh gọi tới số của Cung Vũ Trạch, không lâu sau, bên kia vọng lại giọng nam trong vô cùng mê người: “Alo!”
“Thiếu gia, tôi đã tìm được cô Hạ An Ninh, cậu có cần đích thân nói chuyện với cô ấy không?” Hà Vĩnh hỏi.
“Hừ! Đưa điện thoại cho cô ta!” Phía bên kia Cung Vũ Trạch ra lệnh.
Hà Vĩnh lập tức đưa điện thoại cho Hạ An Ninh: “Thiếu gia chúng tôi muốn đích thân nói chuyện với cô.”
Trong đầu Hạ An Ninh lập tức hiện lên dung mạo của nam nhân tối qua bị thương, cô căng thẳng nhận điện thoại: “Chào anh, tôi là Hạ An Ninh.”
“Tiền thuốc của tôi sau khi thanh toán là 1 vạn 2, cô mới trả 2000, 1 vạn kia cô định bồi thường thế nào cho tôi?”
“Tôi... hè này tôi sẽ đi làm thêm, đến lúc đó kiếm được sẽ...”
“Bỏ đi, cô trực tiếp đến đây làm việc! Một tháng 2000, làm xong 5 tháng thì chuyện này coi như xong.”
“5 tháng? Nhưng tôi còn phải đi học.” Hạ An Ninh sửng sốt.
“Không phải sắp nghỉ hè sao? Cô nghỉ hè ít nhất hơn hai tháng, đến đây đây làm đã rồi tính tiếp.
Hạ An Ninh vừa nghe điện thoại vừa nhìn hai tên lưu manh đang bị vệ sĩ chặn lại, đột nhiên đầu cô loé lên ý nghĩ, nếu đến nhà anh ta làm việc chẳng phải sẽ tránh được rắc rối từ bọn này hay sao?
“Cô tội gì không nhận lời anh ta chứ?”
。
“Được, vậy tôi đồng ý đến làm việc cho anh.” Hạ An Ninh nhận lời.
“Tối nay đến luôn!”
“Nhưng tôi còn phải đi học mấy hôm nữa thì làm thế nào?”
“Ban ngày cô có thể đi học nhưng sau khi tan học phải đến đây làm việc, tôi đã vô cùng nhân từ với cô rồi, nếu không thì tôi tăng gấp đôi tiền bồi thường tổn hại về tinh thần.” Giọng nam nhân bên kia đột nhiên lạnh lùng đến cóng người.
“Được được được, tôi nhận lời anh, tôi sẽ tới nhà anh làm việc.” Hạ An Ninh thật sự không dám đắc tội với anh ta nữa, vụ tai nạn khốc liệt tối qua vẫn hiện rõ mồn một trước mắt cô!
Nếu anh ta không chọn để bản thân bị thương thì có lẽ cô không thể sống được đến bây giờ!
Vì vậy mà cô vẫn thấy vô cùng cảm kích nam nhân này! Thêm vào đó là bây giờ cô đang rắc rối đầy mình, nhà cũng không thể về, cô có thể tới chỗ anh lánh nạn cũng là một việc tốt.
“Về đây cùng quản gia của tôi.” Bên kia buông một câu lạnh lùng rồi tắt máy.
Hạ An Ninh đưa lại điện thoại cho Hà Vĩnh rồi nói: “Quản gia Hà, ông có thể chờ tôi một lúc không, tôi thu dọn ít quần áo rồi sẽ cùng ông về.”
“Được chứ!” Hà Vĩnh gật gật đầu.
Hạ An Ninh vội vòng sang bên cạnh lên lầu ký túc xá, khi cô thu dọn quần áo đi xuống thì phát hiện hai tên côn đồ kia vẫn chưa đi, chúng đang nhìn cô với ánh mắt vô cùng phẫn nộ, ánh mắt đó lộ ra vẻ dữ dằn, Hạ An Ninh vội vã đi tới bên cạnh Hà Vĩnh, sải bước dài theo ông đi ra ngoài cổng.
“Bọn họ là ai vậy? Sao lại tìm cô gây chuyện?” Hà Vĩnh hiếu ký quay đầu sang hỏi cô.
“Tôi đắc tội với ông chủ của bọn chúng.”
“Hà Vĩnh không hỏi them nữa, ông đi tới trước xe rồi mở cửa sau mời cô ngồi vào, Hạ An Ninh ngồi vào ghế mới thở phào nhẹ nhõm, đồng hời đáy long cô cũng vô cùng biết ơn nam nhân tối qua bị thương đã kịp thời tương trợ, nếu như anh không phái người đến tìm cô.
Vậy thì, chắc chắn là mấy hôm nay cô không dám bước chân ra ngoài.
Cả đoạn đường Hà Vĩnh không hỏi gì, Hạ An Ninh cũng thả lỏng tâm trạng, cô nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hiếu kỳ về nơi mà nam nhân này ở.
Chiếc xe con lái vào một con đường rộng rãi không có xe, hai bên rừng cây ngay ngắn rậm rạp, con đường vô cùng yên tĩnh, lấp ló hai bên có thể thấy mái của căn biệt thự lộ ra, đây rõ ràng là khu nhà cao cấp ở thành phố này.
Hạ An Ninh vừa nghĩ đã biết nam nhân tối qua là công tử nhà giàu, cô nghĩ đến việc mình hại anh bị thương mà cảm thấy vô cùng áy náy.
Cuối cùng, chiếc xe đi tới một bãi cỏ xanh rì, lập tức một cổng lớn vô cùng bề thế mở ra, khi chiếc xe cách đó 10m thì chiếc cổng tự động mở rộng hai cánh để xe đi vào.
Hạ An Ninh lại nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp xung quanh, cô khẽ trợn to mắt, bờ môi đỏ khẽ mở ra, căn biệt thự lộng lẫy qúa, bãi cỏ bên ngoài đã to lắm rồi nhưng trong sân này lại còn to hơn, vừa nhìn đã biết không phải là người có tiền bình thường mà là nhà của giới siêu giàu!
“Hạ tiểu thư, chúng ta tới rồi, xuống xe thôi! Thiếu gia đang ở bên trong dưỡng thương.” Hà Vĩnh mở cửa nói với cô.
Hạ An Ninh lập tức cảm thấy toàn thân bối rối, cô ôm túi bước xuống xe, ngây ra như phỗng trước một căn biệt thự lộng lẫy khổng lồ, cô cảm thấy lúng túng.
Từ bé tới giờ cô chưa bao giờ trông thấy một căn nhà lộng lẫy đến thế, là một người bình thường nên cô có đủ mọi sắc thái ngạc nhiên và sợ sệt.