Thượng Quang Ngưng Mạn vui cười: "Thật không?"
"Đương nhiên" Thượng Quan Thần Húc cười, bây giờ cậu phải đối tốt một chút với cô em gái này, chỉ có thế nó mới nghe lời anh.
"Anh họ thì sao?" Thượng Quan Thần Húc tò mò hỏi.
"Hừ, anh ấy đi dạo rồi. "Thượng Quang Ngưng Mạn có chút không vui.
"Anh họ đi với bạn gái thì có gì mà em không vui? Họ đâu làm gì em?"Thượng Quan Thần Húc hỏi.
Sắc mặt của Thượng Quang Ngưng Mạn hơi bối rối, cô cúi đầu, cắn môi nói: "Em không thích chị Cung Vũ Ninh này."
Thượng Quan Thần Húc nói nhỏ vào tai cô: "Em không thích hả. Anh cũng không thích lắm."
"Anh cũng không thích cô ấy hả?" Thượng Quang Ngưng Mạn như gặp phải người tri âm. Cùng trong một nhà, cuối cùng đã có người đứng cùng phe cô.
"Không thích lắm" Thượng Quan Thần Húc nháy mắt trả lời.
Thượng Quang Ngưng Mạn lim dim đôi mắt, cô bây giờ chỉ muốn đuổi Cung Vũ Ninh đi. Cô nghĩ ra một cách để làm khó Cung Vũ Ninh: "Lát nữa, em lấy ít trà cho cô ta."
"Em định làm gì?"Thượng Quan Thần Húc ghé tai hỏi.
"Em sẽ cho dấm vào trà, để cho nó chua ngoét ra." Thượng Quang Ngưng Mạn cười lạnh lùng: "Chắc chắn cô ta sẽ không dám nói gì."
Thượng Quang Ngưng Mạn muốn Cung Vũ Ninh phải rời đi.
"Được, anh ủng hộ" Thượng Quan Thần Húc háo hức.
Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh đi dạo một vòng, lúc này cũng sắp tới giờ ăn nên đi vào trong phòng khách. Thượng Quan Thần Húc ngồi trên ghế sô-pha, nhìn hai người bước vào. Cung Vũ Ninh rất xinh đẹp, là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp.
Hơn nữa, trong ánh nhìn của Hạ Lăng Sơ có thể thấy, Hạ Lăng Sơ rất thích cô ấy, coi cô ấy như báu vật.
"Anh họ, chị dâu, mời tới đây ngồi."Thượng Quan Thần Húc chào hai người.
Hạ Lăng Sơ dắt tay Cung Vũ Ninh đi vào, nói với cô: "Ngồi đây nghỉ một lát."
"Chắc chị khát rồi!" Thượng Quan Thần Húc hỏi, rồi quay sang nói với Thượng Quang Ngưng Mạn: "Thượng Quang Ngưng Mạn, chị Cung là khách quý, em mau rót trà cho chị ấy đi, không lại bị nói là không hiếu khách."
Hạ Lăng Sơ nhìn, nhận thấy thái độ của Thượng Quan Thần Húc có gì đó không bình thường.
Thượng Quang Ngưng Mạn rất nghe lời, đứng dậy đi pha trà. Sau đó cô bưng tách trà, đưa cho Thượng Quan Thần Húc đầu tiên, tách còn lại đưa cho Hạ Lăng Sơ, cuối cùng đưa cho Cung Vũ Ninh một tách. Trong tay cô còn một tách cho riêng mình.
Thượng Quang Ngưng Mạn đứng đối diện với Cung Vũ Ninh, khoanh tay nói: "Cung tiểu thư, trước đây thái độ của em không tốt, mời chị uống tách trà này, chúng ta bỏ qua những chuyện không vui trước đây."
Cung Vũ Ninh vốn luôn không vui vì mối quan hệ với cô ấy. Lúc này thấy Thượng Quang Ngưng Mạn muốn hòa giải nên cô không từ chối. Cô bưng tách trà rồi cười: "Tôi không để tâm đâu."
Nói xong, Cung Vũ Ninh thổi tách trà, nhưng cảm thấy có một mùi chua trong đó. Cô thấy hình như có mùi dấm trong trà.
Cung Vũ Ninh nhăn mặt, nhìn Thượng Quang Ngưng Mạn ở phía đối diện.
Thượng Quang Ngưng Mạn đang uống trà, ánh mắt có vẻ rõ ràng đang cười đắc ý.
Cung Vũ Ninh hơi bực mình, hóa ra những lời khi nãy của cô ta là để lừa mình uống trà. Chứ cô ta hoàn toàn không có ý tốt gì.
"Trà này là do mẹ tôi đích thân trồng, rất quý, ngon phải không?" Thượng Quang Ngưng Mạn hỏi.
Cung Vũ Ninh cười: "Rất ngon, rất ngọt."
Thượng Quang Ngưng Mạn hơi giật mình, không ngờ là Cung Vũ Ninh lại không giận. Rõ ràng là cô đã cho tới 1 nửa giấm, không thể uống nổi.
"Ngon, vậy thì chị uống tiếp đi."Thượng Quang Ngưng Mạn cười với vẻ rất gian xảo.
Cung Vũ Ninh đặt tách trà xuống: "Thế nhưng bây giờ, chị không uống trà được."
Hạ Lăng Sơ ngồi bên quay sang hỏi: "Em muốn uống gì?"
"Em muốn uống cốc nước ấm" Cung Vũ Ninh nhìn anh cười ngọt ngào.
Hạ Lăng Sơ đứng dậy rót nước cho cô. Thượng Quan Thần Húc cũng uống trà, lúc đó anh thấy ngạc nhiên. Cung Vũ Ninh là một tiểu thư con nhà quyền thế, bị đối xử như vậy lại không có biểu cảm gì, vẫn cố chịu đựng.
Ánh mắt của Cung Vũ Ninh nhìn sang Thượng Quang Ngưng Mạn. Còn Thượng Quang Ngưng Mạn cũng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo, điêu ngoa.
Hạ Lăng Sơ mang nước tới, khi đặt xuống cạnh cốc trà, anh ngửi thấy một mùi chua của giấm. Sắc mặt của anh thay đổi.
Thượng Quang Ngưng Mạn chợt giật mình, lẽ nào Hạ Lăng Sơ đã phát hiện ra.
Lúc này Cung Vũ Ninh thấy Hạ Lăng Sơ phát hiện ra, liền đưa tay cầm cốc trà: "Trong cốc trà hình như có gì đó, em mang đi đổ."
Nói xong cô cầm cốc trà vào nhà vệ sinh đổ đi. Trong khi đó Hạ Lăng Sơ vẫn đang bất ngờ. Anh hiểu chuyện này là do Thượng Quang Ngưng Mạn bày ra. Anh lập tức nhìn Thượng Quang Ngưng Mạn với ánh mắt nghiêm khắc.
Thượng Quang Ngưng Mạn lập tức sợ hãi. Hạ Lăng Sơ đứng dậy bước vào cùng Cung Vũ Ninh.
Cung Vũ Ninh đã đổ đi cốc trà có giấm, rửa sạch cốc. Thế nhưng mùi giấm vẫn còn khá nồng.
Hạ Lăng Sơ cảm thấy thương cô, đưa tay nắm lấy tay cô: "Sao em không nói cho anh biết?"
"Thôi, em cũng chỉ nhấm một ngụm, chưa uống nhiều."
"Là do Thượng Quang Ngưng Mạn làm." Hạ Lăng Sơ bực tức.
Cung Vũ Ninh đưa tay vỗ vãi anh, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đừng làm không khí thêm căng thẳng. Dì anh nhiệt tình mời em tới, em cũng không muốn làm khó anh, khiến hai mẹ con cô ấy bất hòa."
Hạ Lăng Sơ quả thực rất thương cô: "Ăn xong chúng ta đi."
"Vâng!" Cung Vũ Ninh cười nói.
Thượng Quang Ngưng Mạn vốn nghĩ rằng sẽ để cho Cung Vũ Ninh uống cốc trà giấm chua, thế nhưng không ngờ Cung Vũ Ninh lại lấy cớ không uống nữa. Hơn nữa lại bị Hạ Lăng Sơ phát hiện. Cô nhìn sang Thượng Quan Thần Húc với vẻ cầu cứu.
Thượng Quan Thần Húc nhìn cô cười: "Yên tâm, em mới là chủ nhà ở đây, sợ cái gì."
Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ bước ra từ nhà vệ sinh. Trong tay Hạ Lăng Sơ đang cầm ly trà. Cung Vũ Ninh ngồi về ghế sô-pha, trong tay cầm cốc nước mà Hạ Lăng Sơ đưa cho cô.
"Ngưng Mạn, em đừng quá đáng quá" Hạ Lăng Sơ nhìn và cảnh cáo Thượng Quang Ngưng Mạn.
Thượng Quang Ngưng Mạn cắn môi nhìn anh với vẻ khó xử: "Anh họ..."