Dạ Lương Thành không thể gục ngã, anh không dám chắc những kẻ bạo động gài bom kia có xuất hiện ở quanh đây hay không. Bọn chúng có thể là bất cứ ạ, có thể là bảo vệ hoặc nhân viên phục vụ của khách sạn, khi mà họ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, anh tuyệt đối không cho phép mình ngã xuống.
Người của anh đang qua đây từ khu căn cứ quân sự.
"Lên lầu với anh." Dạ Lương Thành kéo cô vào thang máy, nhưng không về phòng của anh, vì anh không biết phòng mình có an toàn hay không?
Thang máy từ tầng một lên tới tầng mười, Dạ Lương Thành kéo cô tới trước một gian phòng, anh dùng chân đạp cửa, kéo cô vào trong.
Cung Muội Muội vào theo anh, nước mắt giàn giụa, nét mặt cô tái nhợt, nhìn bộ quân phục xanh thẫm của anh đã cháy đen từng mảng, cô nghẹn ngào: "Dạ Lương Thành, anh sao rồi?"
"Muội Muội, anh không sao cả, chúng ta phải ở đây đợi người của anh tới." Dạ Lương Thành cắn chặt răng, cẩn thận quan sát tường xung quanh phòng, anh kéo cô ngồi xuống.
"Muội Muội, em phải lập tức rời khỏi đây." Dạ Lương Thành cảm thấy thành phố này không còn an toàn nữa, chít ít đối với mới anh mà nói nơi đây là trở thành bốn bế nguy hiểm.
Lòng phục thù của đám bạo động kia vô cùng quyết liệt, anh có thể ứng phó nhưng tuyệt đối không cho phép cô xảy ra chuyện.
"Tại sao?" Cung Muội Muội bây giờ không muốn đi đâu cả, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh.
"Vì nơi này đã không còn an toàn nữa." Dạ Lương Thành cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh, anh nói với Cung Muội Muội: "Em ở đây, anh ra ngoài cửa xem sao."
"Đừng..." Dạ Lương Thành nói xong liên bước ra ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh xung quanh, anh nghĩ vừa nãy đám đông bỏ chạy toán loạn nhưng không biết có đồng đảng của bọn bạo động ở trong số đó hay không.
Anh sẽ giết chết bất cứ ai lại gần cửa phòng này, tuyệt đối không cho phép ai làm hại bạn gái mình.
Lúc này sau lưng Dạ Lương Thành vô cùng đau rát nhưng anh vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, đột nhiên có cảm giác vô cùng khiếp sợ, nếu như anh thực sự rời nơi này tới nơi đóng quân, nhỡ kẻ bạo động tới phòng anh để báo thù, trong phòng chỉ còn một mình Cung Muội Muội, vậy hậu quả sẽ khó lòng tưởng tượng được.
Mười lăm phút sau, điện thoại của Dạ Lương Thành đổ chuông, người của anh đã tới trước cửa trung tâm thương mại, mười hai binh sĩ mặc trang phục lính đặt chủng chạy vào khách sạn, bọn họ tìm thấy Dạ Lương Thành ở tầng mười, đội trưởng đi đầu lập tức quan tâm hỏi thăm: "Thủ trưởng, anh không sao chứ?"
"Tôi không sao." Dạ Lương Thành nói xong liền đẩy cửa phòng, giao Cung Muội Muội sắc mặt tái nhợt cho họ: "Các cậu hãy bảo vệ cô ấy lên xe trước."
Cung Muội Muội lập tức nói với người đàn ông dẫn đầu: "Mau đưa anh ấy tới bệnh viện, lưng anh ấy bị thương rồi."
"Thủ trưởng, anh hãy cùng Cung tiểu thư lên xe đi, chúng tôi chặn hậu." Người đàn ông đi đầu tay cầm súng cảnh giác quan sát xung quanh, mười hai người hình thành một vòng bao vây, bảo vệ hai người họ đi ra khỏi khách sạn.
Ngồi vào xe việt dã bọc thép màu đen chạy thẳng tới lãnh sứ quán.
Trong đại sứ quán, vụ việc Dạ Lương Thành bất ngờ bị tấn công rất được coi trọng. Thông thường thành phố thuộc vào địa giới an toàn, nhà khách quốc gia của nước X là nơi tiếp đón khách quý, đây là lần đầu tiên bị tấn công.
Dạ Lương Thành được đưa vào phòng y tế để băng bó, da sau lưng anh bị bỏng nghiêm trọng, cũng may vụ nổ chỉ gây ra vết thương ngoài da, không hề ảnh hưởng tới nội tạng.
Cung Muội Muội đứng bên cạnh anh, nhìn thấy vùng da bị bỏng của anh, không thể cầm nổi nước mắt, nếu như không phải anh dùng thân che chắn cho cô, cô chắc chắn cũng đã bị thương, còn anh khi đó đã bất chấp tất cả để bảo vệ cô trong lòng.
Lưng của Dạ Lương Thành bị băng bó hết vòng này tới vòng khác, lại thêm vết thương bị băng bó trên tay, nhìn vô cùng đáng sợ, thương tích khắp người.
Khi anh ngồi dậy, thấy cô gái nước mặt giàn giụa đứng bên cạnh anh liền mỉm cười đưa tay lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc nữa, anh không sao mà!"
"Anh hãy lập tức gọi điện cho anh trai em, bảo anh trai em cử máy bay qua đây đón em về nước."
"Nếu về thì cùng về, anh không về em cũng không về." Cung Muội Muội nắm chặt tay anh, nét mặt kiên định.
"Anh không có lệnh không thể tự động rời đi." Dạ Lương Thành lắc đầu, là quân nhân, khi gặp bất cứ việc gì anh cũng không thể chùn bước, cho dù toàn thân thương tích.
Đúng lúc này, trong phòng bệnh, một người đàn ông chừng ngoài năm mươi bước vào, ông là thượng tướng cấp một, cũng là cấp trên trực thuộc của Dạ Lương Thành hiện tại, đồng thời cũng là chú dượng của anh.
Dạ Lương Thành nhìn thấy ông bước vào lập tức đứng dậy khỏi giường chào theo nghi thức quân đội.
"Được rồi, lúc này không cần quá phép tắc như vậy, vừa rồi chú đã gọi điện cho ông của cháu, ông bảo cháu về nước."
Dạ Lương Thành ở trước mặt ông chỉ là hàng con cháu trẻ tuổi, anh lập tức nghiêm mặt nói: "Không có mệnh lệnh, cháu không thể rời khỏi đây."
"Lời của chú chính là mệnh lệnh. Mau về nước!" Người lớn tuổi nghiêm túc nhìn anh.
Dạ Lương Thành đành thở dài: "Chú dượng! Cháu vẫn có thể tiếp tục làm nhiệm vụ."
Cung Muội Muội tròn mắt kinh ngạc, chú dượng? Người đàn ông uy nghiêm trước mắt là chú dượng của Dạ Lương Thành? Cung Muội Muội lập tức nài nỉ: "Bác ơi, bác nói thật không ạ? Anh ấy thực sự có thể về nước rồi sao?"
Ngài thượng tướng nhìn cô, mỉm cười nói: "Không sai, bác đã xin nghỉ phép một tháng cho nó."
"Chú dượng, không thể vì lời nói của ông mà chú đặc cách cho cháu" Dạ Lương Thành có phần bực bội nói.
Ngài thượng tướng cả giận nhìn anh: "Nhiệm vụ của cháu đã hoàn thành rồi, hơn nữa lần cháu vốn dĩ là xen ngang vào, ở đây không có việc gì của cháu cả."
Đúng vậy, lần này Dạ Lương Thành xin lệnh qua đây nhằm mục đích bảo vệ Cung Muội Muội, tới nay anh lại vô tình mang tới nguy hiểm tính mạng cho cô, trong lòng anh cũng rất áy náy.
"Máy bay tối nay sẽ khởi hành, hai đứa hãy lên máy bay cho chú." Thượng tướng tiên sinh nói xong liền nhìn họ, ánh mắt không còn là ánh mắt của thượng tướng, mà là ánh mắt của một người chú hiền từ.
Dạ Lương Thành đành phải thực hiện quân lệnh: "Nhận lệnh!" Nói xong, Dạ Lương Thành mỉm cười hỏi: "Chú dượng, cháu có một tháng nghỉ phép thật chứ?"
"Không muốn sao? Vậy chú thu hồi lại."
"Không, không, bác ơi, xin bác đừng thu hồi lại, hãy cho anh ấy nghỉ phép ạ." Cung Muội Muội lập tức chắp tay nài nỉ: "Bác nhìn xem, người anh ấy toàn là thương tích, anh ấy không thể làm được gì hết, hãy để anh ấy nghỉ ngơi một thời gian! Cầu xin bác đấy!"
"Bác? Lẽ nào cháu không theo nó gọi ta là chú dượng sao?" Thượng tướng tiên sinh hài hước nói.
Cung Muội Muội bối rối đỏ mặt, cuối cùng cũng lí nhí gọi một tiếng: "Vâng, chú dượng."