“Ông nội em sao rồi? Ông được cứu chưa?” Quý Thiên Tứ vội đưa tay ra nắm lấy vai cô, đẩy cô từ trong long ra.
Âu Dương Mộng Duyệt dường như hổ thẹn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, bởi mọi hành động mà người nhà cô làm với anh đều vô cùng quá đáng.
“Ông nội em hế nào rồi? Thận của anh tại sao vẫn chưa ghép cho ông?” Lúc này Quý Thiên Tứ cũng ý thức được rằng nhất định cô sớm đã biết việc ghép thận rồi.”
Khoé mắt Âu Dương Mộng Duyệt đỏ au, cô tiếp tục sà vào lòng anh: “Không sao cả, ông nội em không sao hết.”
Quý Thiên Tứ nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm: “Thật chứ? Ông không sao là tốt.”
Lúc này, bác sĩ đi vào kiểm tra phòng, thấy Quý Thiên Tứ đã tỉnh dậy bền lập tức làm các xét nghiệm kiểm tra cho anh, xác định rằng triệu chứng dị ứng với thuốc của Quý Thiên Tứ đã hoàn toàn bị đẩy lùi.”
“Quý tiên sinh, anh nghỉ ngơi quan sát thêm hai hôm nữa là có thể xuất viện được rồi.” Bác sĩ nói với anh.
Âu Dương Mộng Duyệt không nén nổi sự vui sướng, cuối cùng mọi cửa ải khó khan cũng đều vượt qua được rồi, chỉ là cô vẫn không biết làm thế nào để nói hết mọi việc với anh, nói với anh, đây chẳng qua chỉ là một cuộc thử nghiệm không công bằng với anh mà thôi.
Nghe tin Quý Thiên Tứ đã tỉnh lại, cha con Âu Dương Đoàn tức tốc từ trong phòng nghỉ tới thăm anh, họ đẩy cửa bước vào, Quý Thiên Tứ lúc này đang uống trà, anh ngẩng đầu nhìn Âu Dương Đoàn, ánh mắt anh có chút kiêng dè trước ông.
“Thiên Tứ, cậu đã tỉnh rồi.” Âu Dương Bộ Vinh cũng vô cùng xúc động hoan hỉ.
“Bác trai.” Quý Thiên Tứ lễ phép chào hỏi, anh vừa mới tỉnh lại, khuôn mặt tuấn tú vẫn hơi nhợt nhạt nhưng trông lại càng trẻ hơn.
Âu Dương Đoàn chống gậy bước tới trước giường anh, đôi mắt uy nghiêm nhìn anh, nói với anh: “Chuyện này là ta có lỗi với cậu, ta xin lỗi cậu, đồng thời ta cũng sẽ không can thiệp vào chuyện giữa cậu và Tiểu Duyệt nữa, cậu nhất định phải đối xử thật tốt với Tiểu Duyệt.
Sắc mặt Quý Thiên Tứ vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, anh nhìn Âu Dương Mộng Duyệt, Ây Dượng Mộng Duyệt lại không hề vui vẻ như anh nghĩ, cô nói với ông nội: “Ông nội à, xin ông sau này đừng làm khó anh ấy nữa.”
“Đều đã là người một nhà rồi, sao còn có thể làm khó cậu ta nữa chứ?” Âu Dương Bộ Vinh lập tức tiếp lời.
Âu Dương Đoàn gật gật đầu: “Ba con nói đúng đấy.”
“Ba à, để hai đứa nó ở lại đây đi! Chúng ta đi về trước thôi.” Âu Dương Bộ Vinh cảm thấy lúc này là thời gian dành cho đôi trẻ.
“Được!” Âu Dương Đoàn quay người cùng con trai đi ra khỏi cửa.
Trong lòng Quý Thiên Tứ đầy ắp những nghi vấn, xem ra tâm trạng của Âu Dương Đoàn khá tốt, vậy nhưng sao ba hôm trước anh còn phải đeo máy oxy nằm trên giường mà đến bây giờ lại hoàn toàn bình phục rồi?
Và vừa xong tại sao ông ta lại nói xin lỗi anh? Rõ rang anh không hề ghép thận cho ông ta thì sao lại phải xin lỗi?
Âu Dương Mộng Duyệt nhìn biểu cảm chẳng hiểu gì của anh, cô bèn ngồi xuống, ái ngại nhìn anh hỏi: “Có phải anh có rất nhiều điểm nghĩ không thông không?”
Quý Thiên Tứ gật đầu nói: “Ba ngày hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ông nội em lại nói xin lỗi với anh, lại còn đồng ý cho chúng ta ở bên nhau nữa?”
“Tất cả đều là vì mọi cái anh đã làm, điều đó đã thay đổi ông.” Âu Dương Mộng Duyệt nhìn anh xót xa, sau đó, cô nói hết ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe.
Quý Thiên Tứ hơi ngây ra, hoá ra, đây chẳng qua chỉ là một sự thử anh mà thôi?
“Xin lỗi anh! Em thay mặt người nhà xin lỗi anh.” Âu Dương Mộng Duyệt sợ anh sẽ tức giận, bởi chuyện này đặt vào hoàn cảnh của ai thì cũng sẽ cảm thấy vô cùng bất công!
Quý Thiên Tứ nhoẻn miệng cười khẽ: “Tại sao em lại phải nói xin lỗi chứ? Anh nên cảm thấy vui mới đúng, tuy anh chịu tội có một lần nhưng đổi lại là lấy được sự công nhận của ông nội em, anh thấy đáng lắm.”
“Nhưng mà... nhưng mà anh suýt chút nữa thì...” Âu Dương Mộng Duyệt không dám nói tiếp, nhưng lúc đó, khi anh bị đưa vào phòng cấp cứu, cô thật sự cảm giác như sắp phát điên.
“Chẳng phải anh không sao rồi đó sao? Đừng lo lắng nữa, sức khoẻ của anh không tệ vậy đâu!” Quý Thiên Tứ giang tay ra ôm lấy cô, ánh mắt đong đầy sự an ủi.
“Em không biết đâu, sau này em không muốn trả qua sự việc như này nữa, em muốn anh phải thật khoẻ mạnh, em muốn anh bình an cả đời.” Âu Dương Mộng Duyệt dựa vào lòng anh, nũng nịu nói.
Quý Thiên Tứ cười vuốt mái tóc dài của cô, anh cảm nhận được cô đã tiều tuỵ đi nhiều, tim anh như bị bóp nghẹt lại.
Anh có thể tưởng tượng ra ba ngày hôm nay cô không kể ngày đêm đều chầu trực bên giường anh, vất vả choc ô quá rồi.
“Buổi chiều chúng ta cùng ra viện nhé!”
“Không được, nhất định anh phải ở đây kiểm tra xong xuôi hết rồi mới được xuất viện. Âu Dương Mộng Duyệt kiên trì nói.
Quý Thiên Tứ bất lực, anh chỉ đành phối hợp tiếp tục ở viện them hai ngày để quan sát, tâm trạng của anh rất tốt, cuối cùng, giữa hai bọn họ đã không còn bất cứ trở ngại nào nữa rồi, ân oán của hai nhà cuối cùng cũng có đến ngày hoá giải.
并且,即将成为一家人。
Và còn, sắp sửa trở thành người một nhà.
Quý Thiên Tứ cảm thấy việc này anh nhất định phải quay về trước mộ phần của Qus lão gia để thỉnh tội, tất cả mọi việc anh làm nếu như thật sự phải chịu trừng phạt thì phần đời còn lại của anh bảo anh làm gì anh cũng cam lòng.
Đời này anh tuệt đối sẽ không rời xa cô.
Sau khi quan sát hai ngày, Quý Thiên Tứ xuất viện, anh và Âu Dương Mộng Duyệt về chung cư, tâm trạng của cả hai người đều rất nhẹ nhõm và vui vẻ, phá bỏ được trở ngại ân oán của hai nhà, lại được phép ở bên nhau đến trọn đời, điều này tuyệt đối là một đặc ân lớn nhất dành tặng cho hai người họ.
Họ mua hoa quả về nhà, Quý Thiên Tứ đứng dậy định đi rửa, Âu Dương Mộng Duyệt lập tức giành lấy: “Anh ngồi im đó, để em làm.”
“Anh không sao cả, những việc nhỏ nhặt này anh có thể làm được.” Quý Thiên Tứ cũng xót xa cô vì mấy hôm nay đã quá mệt mỏi.
“Không được, bắt đầu từ bây giờ, anh phải ngồi yên để dưỡng sức, tất cả mọi thứ cứ giao cho em.”
Quý Thiên Tứ vừa bất lực vừa buồn cười: “Anh thật sự là không có yêu ớt vậy đâu.” Sau đó anh vòng tay ôm lấy vòng eo thon của cô: Có cần anh chứng minh cho em xem không?”
Âu Dương Mộng Duyệt biết anh ám chỉ điều gì, khuôn mặt thanh tú bỗng chốc đỏ bừng, cô lườm anh: “Bây giờ không được.”
“Tại sao chứ?”
“Bác sĩ bảo ít nhất trong vòng một tuần anh không được phép vận động mạnh.”
“Cái gì?” Khuôn mặt Quý Thiên Tứ bỗng nhiên nghệt ra: “Bác sĩ nói lúc nào?”
Âu Dương Mộng Duyệt cười rồi nói: “Ông ấy chỉ nói với em.”
“Không được, bây giờ anh phải đi tìm ông ta hỏi cho rõ, chuyện này tuyệt đối anh không đồng ý.” Biểu cảm trên mặt Quý Thiên Tứ như muốn tìm ai để nói lý lẽ.
Điều này lại khiến Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy tức cười, cô cười phì lên: “Không được cũng phải được, em chỉ nghe lời bác sĩ thôi.”
“Buổi tối, Âu Dương Mộng Duyệt ngủ trên giường của mình, cuối cùng cũng có thể chìm vào giấc ngủ say rồi, lần này không có ác mộng, cũng chẳng có cái gì quấy nhiễu, cô ôm lấy người đàn ông của mình, cô ngủ rất ngon giấc, Quý Thiên Tứ mấy hôm nay nghỉ ngơi nhiều quá lúc này lại mất ngủ.
Anh bắt đầu suy nghĩ, nên làm thế nào để có một sự bàn giao thoả đáng cho tình cảm của đôi bên.