Cung Vũ Trạch chau mày lại, anh đưa tay ra đón lấy rồi mở ra, bên trong đều là những đồ mà anh tặng cho Hạ An Ninh, anh tặng những gì cũng quên rồi, anh chỉ biết những đồ này là anh tặng cô.
Bên trong còn một tờ giấy, khi Cung Vũ Trạch mở ra thì Hà Vĩnh tự động cùng vệ sĩ ra ngoài, đóng cửa lại.
Cũng Vũ Trạch nhìn tờ giấy, nét chữ mềm mại này là Hạ An Ninh viết.
Lời xưng hô khi mở đầu đã đổi thành Cung thiếu gia, cách xưng hô này thật quá tổn thương anh.
Cung Vũ Trạch xem xong vo lại trong tay, gân xanh nổi rõ trên trán, cô lại có thể đem trả lại tất cả, còn muốn trả đủ số tiền giữa hai người họ, trong đó cô xin số tài khoản của anh, cô sẽ liên tục gửi tiền vào cho tới khi trả sạch thì thôi.
“Hừ! Tiền và trang sức cô có thể trả tôi nhưng tình cảm tôi bỏ ra cô có trả được không? Cung Vũ Trạch nghiến răng khẽ rủa.
Nhưng đáp lại anh chỉ là sự tĩnh lặng của căn phòng.
Hạ An Ninh về nhà, nhìn người mẹ đang nằm bất động trên giường, cô khẽ tiến lại gần an ủi: “Mẹ à, mẹ đừng như vậy.”
“An Ninh, mẹ không giấu con, mẹ chỉ trông chờ vào con để sống sung túc nửa đời còn lại, thế mà con lại đẩy thần tài đi, con xem lòng mẹ nghĩ về con thế nào!”
Hạ An Ninh nghe mẹ nói, cô thật sự cảm thấy có chút khó chịu, cô lắc lắc đầu nói: “Mẹ à, chúng ta vẫn nên sống cuộc sống của mình thì hơn! Không thể trông chờ người khác.”
“Sao mà không thể trông chờ chứ? Bây giờ có đầy người gia cảnh khốn khó nhưng chỉ cần gả cho người có tiền là lập tức đổi đời, giống như là được đầu thai lại vậy, rõ ràng con cũng có cơ hội như vậy mà con lại bỏ phí.” Hạ Thục Hoa thật sự rất tức giận.
Hạ An Ninh bất lực lắc lắc đầu, hiếu kỳ hỏi lại: “mẹ, ngày xưa sao mẹ không lấy chồng?”
Hạ Thục Hoa lập tức ngớ ra nhưng lại nói với cô: “Chẳng phải mẹ đẻ ra con sao? Mẹ có một đứa con gái sao còn lấy ai được? Huống hồ mẹ mà lấy chồng thì con làm thế nào? Mẹ cũng lo con bị người ta ghét bỏ.”
Đáy lòng Hạ An Ninh trào lên cảm giác ấm áp, có lẽ mẹ là người có chút tham lam và ích kỷ nhưng lại vẫn khiến cô cảm nhận được sự ấm áp.
Cô ôm lấy Hạ Thục Hoa: “Mẹ, hai mẹ con mình sống thật tốt được không? Mấy hôm nữa chúng ta sẽ đi, bỏ lại mọi thứ ở nơi này, bắt đầu lại từ đầu.”
Hạ Thục Hoa cũng chẳng thể ứng phó được với đám bạn và những mối quan hệ xã giao được nữa, bởi bà cảm thấy sắp không giấu được con người trước đây nữa rồi, đặc biệt là từ sau khi Lý Kiều Thắng tới đây bà luôn cảm thấy trong lòng bất an.
Lúc này nghe thấy đề nghị của con gái bà cũng muốn rời khỏi đây, tìm một nơi không ai biết tới để bắt đầu lại cuộc đời.
“Mẹ hỏi con, con và Cung Vũ Trạch thật sự không còn cơ hội nữa phải không?”
Hạ An Ninh nghiêm túc nhìn vào mắt mẹ: “Đúng vậy, bọn con không còn cơ hội nữa.”
Hạ Thục zhoa nhìn con gái, rồi lại hỏi thêm câu nữa: “Thế con với cậu ta đã... đến bước cuối chưa?”
Hạ An Ninh ngộ ra ý của mẹ, mặt cô xấu hổ đỏ ửng lên, cô khẽ lắc đầu: “Chưa ạ.”
“Thế thì tốt! Ít nhất con còn chưa bị cậu ta chiếm sạch! Thế mấy thứ trang sức đá quý đâu rồi?”
“Con trả cho anh ấy rồi.”
“Trả cái gì mà trả! Cậu ta tặng con thì là cuat con, con không trả cũng chẳng sao cả. Hạ Thục Hoa lập tức oán trách.
Hạ An Ninh nhìn bà không thốt nên lời, mẹ và cô trước giờ tính cách không giống nhau, có lúc cô thật sự nghi ngờ mình có phải con đẻ của bà không.
Hạ An Ninh về phòng định thu dọn đồ đạc thì điện thoại cô reo lên.
Thần kinh cô lập tức căng lên, rõ ràng biết không phải anh nhưng vẫn vội vàng tìm điện thoại dưới chăn, cuối cùng cũng thấy, quả nhiên không phải anh, là Lam Doanh gọi tới.
Hạ An Ninh cũng không dám không nhận điện thoại của cô ta, cô ngồi trên giường nhấc máy.
“Alo!”
“Hạ An Ninh, cô xử lý việc thế nào rồi?”
“Tôi và Cung Vũ Trạch chia tay rồi, bây giờ cô có thể xoá mọi thứ của mẹ tôi rồi chứ?”
“Thật sao? Thế anh Vũ Trạch có phản ứng gì?”
“Tôi làm theo lời cô nói, tôi muốn cô làm những gì cô đã hứa.” Hạ An Ninh không muốn nói thêm.
“Tất nhiên là tôi sẽ làm, chỉ cần cô không ở bên cạnh anh Vũ Trạch thì chuyện này tôi sẽ kín như bưng, cho tới lúc tôi chết.”
Hạ An Ninh không biết có nên tin cô ta hay không, nhưng sự nhẫn tâm của Lam Doanh cô từng chứng kiến rồi.
“Tốt nhất cô nên nói lời giữ lấy lời.” Hạ An Ninh cắn môi.
“Hừ! Kể cả không giữ lời thì cô cũng chẳng làm gì được tôi cả! Thôi bỏ đi? Tôi nói là sẽ làm.” Lam Doanh phía bên kia cười khúc khích.
“Không có việc gì đừng gọi cho tôi nữa.” Hạ An Ninh không muốn nghe điện thoại của cô ta nữa.
Lam Doanh ở đầu dây bên kia cúp máy, cô ta lúc này đang ở nhà, cô ta nghe Hạ An Ninh nói đã chia tay với Cung Vũ Trạch vậy thì anh bây giờ vô cùng yếu đuối, nếu cô ta nhân lúc này nhảy vào an ủi anh, ở bên cạnh anh thì cô ta chẳng phải càng có cơ hội hơn sao?
Lam Doanh lập tức đi tới tủ quần áo chọn một bộ đồ rồi chuẩn bị trang điểm nhẹ tới gặp Cung Vũ Trạch, vừa hay cô ta có thể tìm một lý do để tới.
Lần trước anh trai đưa cho cô ta một món đồ bảo là tặng anh, lúc này cô ta có thể lấy cớ thay anh trai làm chuyện đó rồi.
Ở trong biệt thự.
Cung Vũ Trạch ngồi trên sô pha, anh không ăn không uống cũng chẳng nói chuyện, Hà Vĩnh bảo đầu bếp bê bữa sáng lên hai lần nhưng anh cũng chẳng buồn động đũa.
Cuối cùng đều bỏ hết ra ngoài.
Hà Vĩnh cũng không biết nên khuyên anh phải ăn thế nào, khi ông đi vào định khuyên thêm lần nữa thì thấy khuôn mặt tuấn tú của Cung Vũ Trạch đỏ bừng, dường như có chút gì đó không được bình thường.
Ông lập tức kinh ngạc bước tới, sờ lên trán của anh, sốt sắng nói: “Thiếu gia, cậu sốt cao rồi! Nhanh nào, tôi đưa cậu tới gặp bác sĩ.”
Cung Vũ Trạch cũng không biết bản thân bị ốm, đầu anh cảm thấy nặng trĩu nhưng anh không muốn cử động.
“Thiếu gia, cậu mau đứng lên, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
“Chú Hà, chú đưa cháu tới bệnh viện rồi bảo người đi đón Hạ An Ninh tới, cứ bảo là cháu đang ở bệnh viện, cháu muốn cô ấy tới chăm sóc.” Cung Vũ Trạch nắm chặt tay ông, ra lệnh.
Hà Vĩnh sững người, thiếu gia đang định làm khổ nhục kế sao?
“Sao cậu phải khổ như vậy?”
“Cháu muốn xem phản ứng của cô ấy, cháu muốn chứng mình rằng trong tim cô ấy cháu còn hơn cả mối tình đầu.” Cung Vũ Trạch cố chấp nói.
“Được! Tôi đồng ý với cậu! Tôi sẽ bảo người đi đón cô ấy! Nói cậu bị bệnh rất nặng, bảo cô ấy tới thăm cậu.” Hà Vĩnh bất lực nói.
Nghe thấy Hà Vĩnh trả lời như vậy Cung Vũ Trạch mới ngoan ngoãn đứng lên đi tới bệnh viện tư của tập đoàn Cung thị.