Mục lục
Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Nghiên Tịch thấy anh vẫn cố gắng nỗ lực vì tương lai của họ, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, lúc này ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

Phong Dạ Minh liền đứng dậy đi về phía cửa, kéo cửa mở ra, chỉ thấy Dương Thận đang đứng bên ngoài, khi anh ta nhìn thấy Dạ Nghiên Tịch cũng ngồi ở trong, mặt liền biến sắc. "Có việc gì không?" Phong Dạ Minh bình tĩnh hỏi.

"Phong Dạ Minh, bây giờ tới ngay thao trường huấn luyện chạy bộ với tân binh." Dương Thận lớn tiếng ra lệnh, đối xử với anh như một tân binh.

Dạ Nghiên Tịch sững người, đứng dậy hỏi: "A Thận, anh ấy cần huấn luyện như vậy sao?"

Ánh mắt Dương Thận không nể tình: "Nghiên Tịch, bất luận trước đây anh ta là người thế nào, bây giờ anh ta cũng đứng ở đây với thân phận của tân binh, mọi huấn luyện đều không được vắng mặt." Nói xong Dương Thận liền nhìn cô: "Nghiên Tịch, sau này em cũng đừng đến đây thường xuyên, không phù hợp với thân phận của em."

Dạ Nghiên Tịch đưa mắt nhìn Phong Dạ Minh, Phong Dạ Minh cũng nhìn cô: "Dương Thận nói đúng, Nghiên Tịch, em về lại bên cạnh thủ trưởng và phu nhân đi!"

Dạ Nghiên Tịch cũng không biết nên làm sao, mặc dù cô không quá đồng ý địa vị của mình ở đây nhưng thân phận của ba cô là vậy, ở đây, cô thực sự có chút khác biệt.

"Vâng, vậy em về trước." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền bước ra khỏi phòng.

Dương Thận đưa mắt nhìn Phong Dạ Minh: "Lập tức đi điểm danh." Nói xong anh ta liền chạy nhanh đuổi theo Dạ Nghiên Tịch.

Phong Dạ Minh đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, mắt anh nheo lại, anh biết rằng mình phải nhanh chóng có được sự thừa nhận của Dạ thủ trưởng, nếu không bên cạnh cô sẽ thường có những kẻ có ý đồ với cô.

"Nghiên Tịch, em đợi đã." Dương Thận gọi Dạ Nghiên Tịch.

Dạ Nghiên Tịch quay lại nhìn Dương Thận: "A Thận, có việc gì sao?"

"Nghiên Tịch, có phải em đang trách anh vừa nãy có thái độ không tốt với Phong Dạ Minh không?"

"Không, em chỉ thấy rằng, lần sau anh có thể đối xử với anh ấy như một tân binh bình thường chứ không phải nói chuyện với anh ấy mang theo tình cảm cá nhân." Dạ Nghiên Tịch bình tĩnh nói.

Về việc này Dương Thận không thể phản bác, đúng vậy, anh ta không ưa Phong Dạ Minh, đặc biệt là mối quan hệ không rõ ràng giữa Phong và Dạ Nghiên Tịch, anh ta cũng luôn thể hiện thiện cảm với Dạ Nghiên Tịch nhưng từ đầu chí cuối vẫn chưa nhận được hồi đáp.

Vì thế, Phong Dạ Minh nghiễm nhiên trở thành tình địch của anh ta.

"Điều này anh thừa nhận là có, nhưng lỗi anh ta phạm phải rất nghiêm trọng, anh không thể coi như không có việc này." Trong lời nói của Dương Thận vẫn nhấn mạnh lỗi của Phong Dạ Minh, như thể anh ấy đáng bị giáo huấn như vậy.

"Em và anh ấy ở bên nhau một thời gian rồi, em biết anh ấy là người thế nào, vì thế, A Thận, em hi vọng trong thời gian anh ấy ở đây, anh có thể quan sát cẩn thận con người của anh ấy sau đó hãy kết luận, đừng nghe quá nhiều lời đồn đại bên ngoài." Dạ Nghiên Tịch nói với anh.

Ánh mắt Dương Thận thoáng vẻ đố kỵ: "Nghiên Tịch, có phải em thích anh ta không?"

Dạ Nghiên Tịch bây giờ không định công khai quan hệ, hơn nữa xem ra Phong Dạ Minh cũng sẽ bảo vệ quan hệ của họ, điều này có lợi cho việc huấn luyện của anh ở đây.

"Em chỉ đứng trên góc độ đồng đội nói chuyện này với anh." Dạ Nghiên Tịch bình tĩnh nói, cô biết tình cảm của Dương Thận đối với mình nhưng cùng ở trong một căn cứ, cô không muốn làm tổn thương ai, vì thế cách ứng phó của cô là không đáp trả.

Vì cô biết Dương Thận không phải người thích hợp để trở thành bạn đời tương lai của cô.

Dương Thận nghe cô nhận định thân phận đồng đội, anh ta không khỏi thở phào, gật đầu nói: "Được thôi! Anh sẽ cố gắng đối xử tốt với anh ta một chút."

Đương nhiên trong lòng anh ta thì không hề nghĩ vậy, sự uy hiếp của Phong Dạ Minh đối với anh ta sẽ không thể được giải trừ khi anh vẫn chưa rời khỏi đây.

Lúc này ở sân huấn luyện, một nhóm người mới đang được huấn luyện, đột nhiên bầu không khí có chút yên tĩnh.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều chú ý về một phía, vì phía đó đang có một người bước lại.

Người đàn ông này đang cởi chiếc t-shirt mặc trên người, mình trần bước tới.

Nhìn thân hình hoàn mỹ đó, cơ bắp rắn chắc không hề khoa trương, mọi đường nét đều cuộn trào sức mạnh bộc phát, đây chính là thân hình hoàn hảo nhất trong lòng cánh mày râu.

"Đó là Phong Dạ Minh, tôi nghe lớp đàn anh nói, anh ta là thần thoại đặc chủng binh."

"Anh ta nhìn vẫn còn rất trẻ mà."

"Mới hai mươi tám tuổi."

"Thể hình của anh ta tuyệt quá, nếu tôi có thể luyện được vóc dáng như vậy thì tốt quá."

"Cậu đừng mơ tưởng nữa, cậu có cao bằng anh ta không? Nhìn anh ta phải tới một mét tám lăm trở lên."

Người bên cạnh lập tức cạn lời.

Tới ánh mắt của sĩ quan huấn luyện cũng ánh lên vẻ ngưỡng mộ, suýt chút nữa bước tới thỉnh giáo anh về cách huấn luyện khốc liệt của bộ đội đặc chủng binh.

"Phong Dạ Minh có mặt!" Giọng trầm hồn hậu, hút hồn vàng lên.

"Phong Dạ Minh, tới hàng sau xếp hàng, những người khác tiếp tục huấn luyện."

Phong Dạ Minh bước xuống hàng sau cùng, anh cũng không hề tự cao tự đại, chỉ có điều đứng trong số những người mời, anh vô cùng nổi bật, có nhiều người mới cũng đều đưa mắt nhìn về phía anh, căn bản không chú ý huấn luyện.

Dạ Nghiên Tịch vốn định đi về nhưng cô bất giác muốn nhìn thấy anh, vì thế sau khi đi một vòng cô liền quay lại chỗ gần sân huấn luyện, cô đứng ở đó, không ai nhìn thấy cô.

Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy chàng trai đang huấn luyện, khóe miệng cô mỉm cười, cô biết hào quang trên người anh căn bản không phải sắp đặt anh ở vị trí bất kỳ là có thể dập tắt.

Người xung quanh hiểu nhầm anh cũng không sao, chỉ cần cô biết anh là người thế nào là được.

Anh không phải là người vô tình vô nghĩa, anh cũng không phải người ngông cuồng tự đại, càng không phải là người bất chấp sống chết của người khác, tùy tiện hành động.

Anh là người có tình có nghĩa, có trách nhiệm, cũng là người thận trọng vững vàng, càng là người biết bảo vệ người khác.

Nói chung, trong trái tim cô, anh là một người đàn ông tốt.

Nhưng mọi điều bây giờ cô không thể nói ra, cho dù nói ra cũng không ai tin cô, đặc biệt là phía ba mẹ cô.

Nếu như cô lên tiếng biện giải cho anh chỉ khiến hình ảnh của anh trong lòng ba mẹ cô càng trở nên tồi tệ, và anh cũng không cần cô lên tiếng giúp mình, cô tin rằng, cùng với thời gian, anh sẽ khiến mọi người thay đổi cách nhìn về mình.

Cô chấp nhận chờ đợi, đợi tới khi anh được mọi người chấp nhận mới tuyên bố quan hệ của hai người.

Dạ Nghiên Tịch ngồi xuống bên cạnh, thẫn thờ nhìn anh huấn luyện, không thể không nói, thể hình của anh thật miễn chê, cứ nhìn như vậy, mặt cô bất giác nóng bừng.

Người đàn ông này đúng là một thể hooc-môn di chuyển.

Bên cạnh cũng có rất nhiều người cởi trần đang huấn luyện nhưng trong mắt cô chỉ có anh, cũng chỉ có anh mới có thể khiến cô có cảm giác tim đập nhanh hơn.

Dạ Nghiên Tịch đang nhìn chăm chú đột nhiên cảm thấy sau lưng có một đôi mắt đang nhìn cô, cô liền quay đầu lại nhìn, vừa nhìn cô lập tức giật mình.

Ba cô dẫn theo hai phó tướng đứng sau lưng cô không xa đang nhìn cô từ bao giờ? Dạ Nghiên Tịch vô cùng bối rối, cô bật cười bước tới: "Con chào ba, chào hai chú."

"Nghiên Tịch, con đứng ở đây nhìn gì vậy?"

"À, không có gì, con đang nhìn lớp đàn em mới tới." Dạ Nghiên Tịch chột dạ, sau đó lại lén nhìn ba mình.

Cũng may Dạ thủ trưởng nhìn lướt qua cô: "Vừa mới về, đi nghỉ ngơi chút đi, đừng chạy lung tung, có thời gian thì ở bên mẹ con."

"Vâng! Được ạ, bây giờ con sẽ về nghỉ ngơi liền." Dứt lời, Dạ Nghiên Tịch liền vội vàng đi về.

Dọc đường đi Dạ Nghiên Tịch nghĩ thầm, sau này đi nhìn lén Phong Dạ Minh cần phải tìm một nơi kín đáo, tránh bị ba cô phát hiện, như vậy sẽ rất bối rối.

Dạ Nghiên Tịch về tới phòng ký túc xá của mình, phòng cô được mẹ cô bài trí, vô cùng nữ tính, mặc dù cô đã cố gắng nhấn mạnh mình không cần những thứ này nhưng mẹ cô thực sự lo sợ cô sẽ biến thành một nữ hán tử, không có sự quyến rũ của nữ giới, vì thế buộc cô phải chịu đựng những màu sắc và đồ vật mà con gái thường thích.

Trước đây Dạ nghiên Tịch không phát giác ra nhưng bây giờ trong lòng cô ngập tràn cảm giác ngọt ngào hạnh phúc.

Tới búp bê vải trước đây chưa từng ôm, bây giờ ôm vào lòng cũng cảm thấy rất ngọt ngào, trước đây cô cho rằng căn cứ này là nhà mình.

Ở đây cô hoàn toàn không phải lo nghĩ, lại tuân thủ kỷ luật, nhưng bây giờ, sự tồn tại của Phong Dạ Minh khiến nơi này thay đổi hoàn toàn.

Hình như có thêm rất nhiều mong đợi, như thể ở bất cứ góc nào cũng ngập tràn mùi vị tương ngộ.

Dạ Nghiên Tịch phát hiện ra tình cảm của cô với anh càng ngày càng mãnh liệt.

Giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.

Dạ Nghiên Tịch đứng bên cửa sổ, nơi này có thể nhìn ra cảnh tượng trên sân huấn luyện, chỉ là khoảng cách hơi xa, cô không thể nhìn rõ.

Có điều, chỉ cần biết anh ở đó là cô an tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK