Có thật là cô đây không? Cặp giò của cô có dài như thế, trắng trẻo như thế không? Khuôn mặt làn da của cô có ưa nhìn như thế không?
“Hạ tiểu thư, cô cảm thấy được không?” Trưởng phòng đứng bên cạnh cười hỏi.
Hạ An Ninh gật gật đầu, “Vâng! Đẹp lắm, vậy lấy bộ này đi!”
“Vâng! Qua đây chúng tôi trang điểm nhẹ nhàng cho cô, cô sẽ đẹp hơn thế nữa.”
Hạ An Ninh ngồi trên bàn trang điểm, cho thợ bày vẽ, bình thường Hạ An Ninh cũng chỉ quẹt vài cái, chưa bao giờ trang điểm đàng hoàng.
Nhân viên nhìn khuôn mặt cô ngước lên, bất chợt ngưỡng mộ trong lòng, cũng là trẻ tuổi tốt, cơ địa da tốt như thế, cho dù không trang điểm, cô ấy cũng rất xinh đẹp rồi.
Hạ An Ninh trang điểm nhẹ nhàng, chỉ là làm sáng khuôn mặt, không có vẽ màu mè, là một khuôn mặt tông nude sạch sẽ thanh tú, khiến cô mặc bộ đầm dạ hội này trông càng tự nhiên hơn.
Khi Hạ An Ninh từng bước bước xuống từ lầu hai, vừa lúc ánh nắng mặt trời soi rọi từ ngoài cửa sổ, bậc thang dường như được phủ lên một lớp vàng, Hạ An Ninh tắm rọi dưới ánh nắng vàng kim, như một tiên tử giáng trần.
Cung Vũ Trạch ngồi trên ghế sofa bên cạnh cửa, anh nghe tiếng bước chân, ánh mắt anh rời cuốn tạp chí nhìn lên, trực tiếp nhìn thấy hình dáng đi xuống của Hạ An Ninh.
Vẻ tinh anh của đôi mắt từ từ đọng lại, liệm chặt, cùng với biểu cảm, có chút ngơ ngẩn.
Luôn tưởng tượng cô ấy thuộc dạng ưa nhìn, nhưng không ngờ, cô ấy có thể đẹp hơn thế nữa.
Và, Hạ An Ninh mặc bộ đầm dạ hội, có khí chất cao quý của một công chúa, khiến anh thật ngạc nhiên.
Giống như cô sinh ra không phải là một cô gái tầm thường, mà là một công chúa bị thất lạc của nhà quý tộc.
Hạ An Ninh cũng biết Cung Vũ Trạch đang nhìn cô, khiến cô không được tự nhiên cho lắm, bởi vì cô không quen với việc nổi bật trước nhiều người như thế.
Cộng với đôi chân còn mang một đôi giày cao năm phân, bình thường cô hay mang giày bata, lần đầu tiên mang guốc cao như thế, thì đương nhiên đi đứng không tự nhiên rồi.
Hạ An Ninh từng bước bước tới trước mặt Cung Vũ Trạch, cũng muốn anh cho ý kiến, xem thử bộ đồ này có thích hợp với buổi tiệc tối nay không.
Ánh mắt của Cung Vũ Trạch tất nhiên nhìn thẳng vào cô, càng khiến trong lòng Hạ An Ninh cảm thấy xấu hổ, khi gần đến cạnh anh.
Hai chân trái phải của cô dường như bị vật gì đó cản trở, tự động đạp lên nhau, và trên sàn nhà bóng bẩy.
Nguyên con người hướng về phía trước.
Sự ngẩn ngơ trong mắt Cung Vũ Trạch biến mất, nhanh tay nhanh chân đỡ lấy cô, như vậy Hạ An Ninh tự té vào lòng anh, cô chỉ cao đến chiếc cằm của anh, trực tiếp đụng vào chiếc cằm cứng cáp ấy.
“Xì...” một tiếng, Hạ An Ninh nuốt ngụm nước miếng.
Cung Vũ Trạch liền kiểm tra trán cô, “Có bị đụng đau không?”
“Không có...” Hạ An Ninh lắc đầu, đau cũng không được nói ra!
Cung Vũ Trạch hắng giọng không vui, “Em đi không nhìn đường sao? Sao cứ hậu đậu như thế cơ chứ.”
Hạ An Ninh bị anh dạy dỗ, lập tức đỏ mặt, ậm ậm ừ ừ không biết đáp trả như thế nào.
Đúng vậy! Ngay cả bản thân cô cũng muốn nói, tại sao trước mặt anh ấy, luôn giống như một đứa con nít phạm nhiều lỗi sai!
“Hoặc là, em vốn dĩ muốn anh ôm em?” Đột nhiên Cung Vũ Trạch bồi thêm một câu.
Lúc này, mặt của Hạ An Ninh đỏ bừng, cô vội vàng lắc đầu, “Không có! Em không có suy nghĩ đó.”
Cung Vũ Trạch không có nói đùa nữa, anh lùi hai bước, ngón tay thon dài vuốt ve chiếc cằm, nhìn cô đánh giá, “Bộ đồ này không tệ, rất phù hợp cho buổi tiệc tối nay, vậy thì lấy bộ này đi!”
“Vâng!” Hạ An Ninh gật đầu.
Cung Vũ Trạch nhìn cô đỏ mặt, như được bôi lên một lớp kem nền tự nhiên, trông cô đáng yêu hơn mấy phần.
“Ra ngoài xe đợi anh.” Cung Vũ Trạch nói với cô.
Hạ Anh Ninh khựng người, chỉ còn nước mặc đồ lễ phục bước ra ngoài, nhưng cô có chút không hiểu, tại sao Cung Vũ Trạch bắt cô phải đi ra trước kia chứ?
Đối với điểm này, Cung Vũ Trạch tự có ý của mình, anh phải thanh toán tiền, không thể cho cô biết được con số cụ thể.
Cung Vũ Trạch lấy một tấm thẻ đen trong ví đưa cho nhân viên, “Tính tiền đi!”
Nhân viên vô cùng cẩn thận đón lấy tấm thẻ đen của anh, loại thẻ này cô từng gặp qua, chỉ có những vị khách quen ở đây thuộc đẳng cấp hào môn mới có thể sở hữu những tấm thẻ như vậy, nghe nói hạn mức trong đó trên cả tỷ!
Và khi nãy người đàn ông mở ví, toàn là thẻ màu vàng kim thẻ màu đen, điều đó ám chỉ độ giàu có của anh ta, tuyệt đối không thể xem thường.
Sau khi cà thẻ, Cung Vũ Trạch đi ra, tay vẫn đang cầm đồ của Hạ An Ninh, anh để vô sau cốp xe, bộ đồ lễ phục này đã thuộc về Hạ An Ninh, vì anh đã mua nó rồi.
Hạ An Ninh nhìn anh ngồi vào xe, trong lòng cô biết, cô cúi đầu nhìn lớp voan mỏng của bộ lễ phục, trên đó được đính những viên hột xoàng trắng, tuyệt đối không thể là những chất liệu bình thường bán lề đường được, mà thật sự là từng hột từng hột kim cương lấp lánh.
“Bộ đồ lễ phục này chắc đắt lắm đây!” Hạ An Ninh ngước đầu nhìn anh, trong mắt có vẻ lo âu.
Cung Vũ Trạch biết cô sẽ lo lắng về chuyện này, môi mỏng anh nhếch nhẹ, “Lo gì, chẳng lẽ mua một bộ đồ, anh có thể trở nên nghèo đói sao?”
Trái tim của Hạ Anh Ninh có chút khó thở, có một chút rung động trỗi dậy mãnh liệt từ tận đáy lòng, cô là ai của anh? Tại sao anh lại tốn nhiều công sức vì cô như thế? Phải tiêu tiền nhiều vì cô?
“Bộ lễ phục này mặc một lần, em sẽ giặt sạch sẽ trả lại.” Hạ Anh Ninh tưởng ở đây có dịch vụ cho thuê.
Cung Vũ Trạch lắc đầu, “Không cần đâu, bộ lễ phục này đã thuộc về em rồi, sau này cũng sẽ thuộc về em.”
Hạ An Ninh có chút đứng ngồi không yên, đắt quá, những gì anh tặng đều đắt ngoài phạm vi chịu đựng của cô, nhưng cô, lại chưa làm được gì cho anh cả, như vậy không công bằng.
“Sau này anh không được tặng những món đồ đắt tiền cho em nữa, em sợ... em sợ mình gánh không nổi.” Hạ An Ninh cắn môi nói.
Trái tim của Cung Vũ Trạch có chút đau nhói, anh biết, không phải cô gái nào cũng yêu sự giàu có của anh, giống như cô, anh hy vọng khi đứng trước mặt cô, không phải xuất hiện với thân phận công tử con nhà giàu, nếu anh chỉ xuất hiện với một thân phận bình thường, có phải cô sẽ tự nhiên hơn chút không?
“Anh muốn cho em, những điều tốt nhất!” Cung Vũ Trạch trầm lắng nói xong, chân liền đạp phanh ga, và mở những bài nhạc sôi động, khiến cả chiếc xe như đang nhảy nhót.
Và cũng lấn át những lời mà Hạ An Ninh sắp nói, quả nhiên Hạ An Ninh không nói gì nữa, tuy nhạc rất sôi động, nhưng trong đầu cô hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có gương mặt điển trai của anh, vẫn khiến cô mê đắm như xưa.
Chiếc xe di chuyển trên con đường đông đúc, kẹt xe nhiều, chốc lát, lại có những người đi bộ đang gấp về nhà mà băng bậy qua đường, lúc này, Hạ An Ninh được thấy sự giáo dục đàng hoàng của Cung Vũ Trạch, anh lễ phép nhường người khác trước, cho dù có ai giành đường với anh, anh cũng không có vẻ tức giận hay phiền phức.
Thậm chí anh chưa hề chửi bậy, điều đó cho thấy hoàn cảnh trưởng thành của anh, được giáo dục rất tốt.