Nói xong, ôm chai nước chạy lên lầu.
Cung Vũ Trạch nhìn cô ta bối rối, khi trong hai bước cuối bậc thang, chân cô ta vấp vào bậc cầu thang đá, chút nữa là ngã xuống, anh ta bị trọc đến nỗi môi cong lên góc miệng, đây đúng là anh ta nhìn thấy người con gái hấp tấp nhất.
Cô ta chạy cái gì? Anh ta cũng đâu phải là hổ, cũng không ăn thịt người.
Hạ An Ninh trở lại phòn, mới thấy rằng cô ta đang thở khò khè, cô ta không thể không lẩm bẩm, cô ta đã chạy cái gì! Chút nữa là bị ngã xuống, rất mất mặt.
Vào sáng sớm, khi Cung Vũ Trạch vẫn còn chưa dậy, Hạ An Ninh lấy một chiếc xe đạp chung để đi ra trạm xe buýt.
Cung Vũ Trạch ăn sáng một mình, Hà Vĩnh đem tài liệu mà anh ta kiểm tra đến.
“Thiếu gia, tôi phát hiện ra rằng công ty người mẫu nhỏ này là một công ty người mẫu chụp một số quần áo bán trên Internet.”
Cung Vũ Trạch híp mắt, “Được, tôi biết rồi.”
Hạ An Ninh lần này đã có kinh nghiệm, cô ta đến cửa sau và bước vào trường, quả nhiên khi cô ta bước vào lớp học, bạn cùng phòng của cô ta nói với cô ta rằng hai người đàn ông vẫn đang phục kích ở cổng trường, chờ đợi để bắt cô ta!
Hạ An Ninh cũng cảm thấy rằng đó không phải là cách để trốn, có thể trốn được mùng một, cũng không thể trốn được qua ngày mười năm, cô ta phải kiếm tiền trả lại tiền, để người đàn ông đó không làm phiền cô ta và mẹ cô ta nữa.
Vì vậy, tối nay về, cô ta vẫn phải cầu Cung Vũ Trạch, để cho phép cô ta mỗi ngày có thể ra ngoài làm voeẹc mấy tiếng.
Hạ An Ninh không biết may mắn của mình đến từ đâu, được ở nhà của Cung Vũ Trạch, còn không cần phải làm việc như một người giúp việc, ngược lại anh ta còn đối xử như một người khách.
Cô ta thực sự cảm kích Cung Vũ Trạch vì đã chăm sóc cô ta như vậy.
Vào lúc này, Hạ An Ninh được đặt chiếc túi bên cạnh, bị cô gái bí mật chặn lại mở ra, cô ta không phải muốn trộm thứ gì, mà lặng lẽ đút một bức thư tình vào túi xách của cô ta, sau đó, cô ta cũng không nói với cô ta, chỉ nhìn vào trong lớp có một bạn học nam và thực hiện một cử chỉ chiến thắng.
Bạn học nam đó ngay lập tức mỉm cười, Hạ An Ninh là hoa hậu lớp của bọn họ. Tất nhiên nếu nói là hoa hậu trường cũng không phải nói quá, chỉ là hoa hậu trường đã được chọn, mà còn, đại tiểu thư này còn là một gia đình có gia thế, cho nên, Hạ An Ninh chỉ có thể là hoa hậu lớp.
Hạ An Ninh học xong, buổi chiều lại từ cửa sau trốn về, lên xe buýt, về nhà Cung Vũ Trạch.
Cô ta đã cũng quen thuộc với con đường này, cô ta đến trạm xe buýt, từ bên cạnh lướt nhanh chiếc xe đạp dùng chung, cô ta đi trên con đường lớn đó về biệt thự, phong cảnh trên đường cũng rất đẹp.
Cô ta thực sự thích cảm giác đi xe đạp, tự do tự tại
Hạ An Ninh đang đi trên chiếc xe đạp, tốc độ của một chiếc xe màu đen từ phía sau cô ta trở rất chậm, người ngồi ở ghế sau mắt híp nhẹ nhàng nhìn thân thể cô gái đi xe đạp, với ngón tay dài của anh ta chống vào cằm, một khuôn mặt đẹp trai dưới buổi chiều của ánh nắng mặt trời, đẹp trai và trong sạch, giống như một hoàng tử.
Cung Vũ Trạch vừa từ công ty trở về, nhưng không ngờ gặp phải thân hình đi xe đạp của Hạ Vũ Ninh.
Mái tóc dài của cô ta không buộc lại, bay trong gió, đôi chân, cũng vì mặc một cái quần bò xoọc, hiện ra đôi chân trắng và mảnh mai, giống như đôi đũa làm bằng ngọc trắng.
Hạ An Ninh không biết rằng có một chiếc xe phía sau cô ta, cô ta đạp rất nhẹ nhàng, thành một đường cảnh quan trên đường phố.
“Thiếu gia, có cần theo Hạ tiểu thư không?” Người tài xế phía trước tò mò hỏi.
Cung Vũ Trạch mới phát hiện ra, tự mình đã theo cô ta một lúc rồi, cũng không biết rắc rối đến từ đâu, anh ta ngay lập tức dựa lưng vào ghế và nói với tài xế, “Không cần đâu, quay về biệt thự đi!”
Tài xế ngay lập tức dẫm vào chân ga, tăng nhanh tốc độ.
Khi chiếc xe của Cung Vũ Trạch vượt qua Hạ An Ninh, ánh mắt của anh ta không thể không xoay lại, đúng lúc nhìn thấy một khuôn mặt tinh tế của tuổi trẻ, cái miệng đang trồi lên của cô ta.
Hạ An Ninh không biết chiếc xe đang chạy bên cạnh anh, Cung Vũ Trạch ngồi đó, bởi vì cửa sổ xe kín, cộng với cô ta không biết biển số xe.
Hạ An Ninh đạp xe mười phút, mới đến biệt thự, cô ta đặt chiếc xe đạp của mình ở một góc ngoài sân, để ngày mai đạp đi.
Cô ta bước vào cánh cửa nhỏ bên cạnh sân và đến phòng khách, cô ta thấy Cung Vũ Ninh đang ngồi đó, cầm một cái ipad trong tay xem.
“Thiếu gia, anh không đi ra ngoài à?” Hạ An Ninh tò mò hỏi một câu.
“Ừ!” Cung Vũ Trạch thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô ta một cái.
Hạ An Ninh cắn môi, lấy dũng khí can đảm hỏi, “Xin hỏi, việc hôm qua tôi nói, anh có đồng ý không?”
“Sự việc công việc của cô?” Cung Vũ Trạch còn nhớ.
“Đúng! Tôi không thể mất công việc này, tôi cầu xin anh, hãy để tôi nắm bắt cơ hội này được không?” Hạ An Ninh nói xong, cô ta ngay lập tức nghĩ đến hôm nay tiểu Tuệ đã lấy một phần hợp đồng cô ta về, “Tôi đã mang hợp đồng về rồi.”
Nói xong, khi cô ta vội vã lấy hợp đồng, và không biết rằng một mảnh giấy màu hồng rơi ra từ túi xách của cô ta ra.
Hạ An Ninh vội lấy hộp đồng cho Cung Dạ Trạch xem, không chú ý đến tờ giấy bị rơi trên mặt đất.
Cung Vũ Trạch cũng đặt ipad xuống, và đưa tay ra để cầm hợp đồng của cô ta, xem qua loa rồi lại đưa nó cô ta “Được, tôi sẽ cho cô thời gian để đi làm, nhưng mỗi buổi chiều, cô phải quay về chỗ này.”
“Vâng! Tôi chắc chắn sẽ quay về.” Hạ An Ninh mỉm cười hạnh phúc, cô ta không trở về nhà của anh ta, cô ta không có chỗ để đi!
Cho nên, cô ta háo hức muốn quay về chỗ anh ta! Chỉ là, cô ta hơi kỳ lạ, tại sao anh ta muốn cô ta quay lại đây? Lẽ nào là công việc sao?
Cung Vũ Trạch rên rỉ, nhìn thấy cô ấy một khuôn mặt nhỏ trầm tư, anh ta ngay lập tức ra lệnh, “Về phòng để đồ xong, đi dọn dẹp phòng của tôi.”
“Ồ! Vâng! Tôi sẽ đi ngay lập tức.” Nói xong, Hạ An Ninh nhanh chóng chạy lên cầu thang.
Cung Vũ Trạch vừa rồi còn có hứng thú xem tin tức một chút, mà lúc này, anh đang thiếu hứng thú, lúc này, một cơn gió thổi qua cánh cửa, và lá thư màu hồng trên nền đất bị thổi, bay lên.
Cung Vũ Trạch ngay lập tức chú ý đến, anh ta đứng dậy, bước tới, cúi xuống và cầm lấy lá thư, anh nghĩ, có lẽ đây là của Hạ An Ninh rơi.
Anh ta chuẩn bị nhìn một cái thì vứt đi, tuy nhiên, anh ta không nghĩ đến, điều này hóa ra lại là một bức thư tình dài.
Chỉ nhìn câu đầu viết trong bức thư tình, “An Ninh thân ái...”
Những lời sau đây, nhìn thấy Cung Vũ Trạch bị nổi gà da, những bài thơ tình yêu, với nhiều biệt danh yêu, đơn giản là làm cho anh ta buồn nôn.
“Hư!” Cung Vũ Trạch nắm vào lòng bàn tay, liền đem bức thư tình vo thành quả bóng, ném vào thùng rác của anh ta.
Anh ta ngước mắt nhìn, và nhìn lên đỉnh cầu thang, đứa con gái này học thì không học cẩn thận, còn nhỏ như vậy đã yêu đương rồi?
Ngực của Cung Vũ Trạch bị kích thích bởi một dấu hiệu của sự khó chịu, có lẽ anh ta luôn nghiêm khắc với bản thân, và anh ta có những yêu cầu khắt khe đối với bản thân, và anh ta muốn yêu cầu những người khác bên cạnh cũng như vậy.
Tóm lại, anh ta cảm thấy rằng cô gái này trân trọng cơ hội học kiến thức và kỹ năng, tiêu thời gian vào yêu đương, quá ngu ngốc.
Chính vì như vậy, nên hai mươi bốn tuổi thiếu gia nhà họ Cung, về kinh nghiệm tình yêu, là số không.