Cung Vũ Trạch nhìn thấy cô đứng thẳng tắp, giống như một người không có chuyện gì, anh nhíu mày. "Cô đụng có bị thương chỗ nào không?"
"Không... Không có mà!" Hạ An Ninh cố gắng thể hiện thật tự nhiên. Nếu như cô nói mình đụng bị thương, chẳng phải anh sẽ biết được vừa nãy cô nhìn lén bộ dạng của anh khi chỉ quấn khắn tắm sao?
Cho nên, cô không thừa nhận lại có nghĩa là cô không có nhìn thấy gì cả đúng không?
Nhưng lúc này chỉ cần cô vừa suy nghĩ một chút lại có thể nghĩ đến bộ dạng của anh vừa rồi!
Cung Vũ Trạch không nghĩ tới cô có thể nói dối, anh khẽ hừ một tiếng. "Đi vài bước cho tôi xem thử đi."
"Ơ! Tôi thật sự không có việc gì mà!" Hạ An Ninh vẫn cố mạnh miệng nói.
Cung Vũ Trạch đột nhiên đi về phía trước một bước, Hạ An Ninh vội vàng lùi lại phía sau một bước, vết thương trên đùi khiến cô nhăn mặt. Cô lùi lại tới bước thứ hai thì thật sự không chịu được đau đớn trên chân nữa, cô không khỏi “a” một tiếng rồi ngồi xổm xuống.
Cung Vũ Trạch nhìn thấy cô đau đến mức mặt tái đi, anh thật sự tức giận nói. "Ngồi vào trên giường, cho tôi xem vết thương."
Hạ An Ninh lúng túng, gương mặt đỏ bừng, cô không nghĩ tới lời nói dối của mình lại nhanh chóng bị anh vạch trần như vậy, cô cắn môi, không thể làm gì khác hơn là cà nhắc ngồi xuống mép giường, đưa tay nhấc áo ngủ lộ ra chỗ đầu gối bên trái, quả nhiên chỗ đó đã xưng lên một cục lớn bằng đồng xu.
Cung Vũ Trạch ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra chỗ bị sưng của cô, nhưng anh cũng không chế giễu chuyện cô mạnh miệng vừa rồi.
"Xin lỗi... vừa rồi tôi không phải cố ý nhìn lén anh." Hạ An Ninh cắn môi, xin lỗi, giống như cô đã làm sai chuyện gì đó.
Cung Vũ Trạch ngẩng đầu nhìn cô. "Cô bối rối cái gì?"
"Tôi... tôi vừa rồi nhìn thấy anh... anh không mặc quần áo." Hạ An Ninh lúng túng đến mức nói chuyện cũng lắp bắp.
Đối với cô, nhìn thấy được bộ dạng anh như vậy chính là một chuyện tội lỗi.
Cung Vũ Trạch nghe xong thì thật sự rất muốn cười, anh ngẩng đầu, không nhịn được hỏi. "Lẽ nào từ nhỏ đến lớn, em chưa từng thấy qua người đàn ông nào không mặc áo sao?"
Hạ An Ninh chớp chớp mắt, cô đương nhiên đã thấy chứ! Ví dụ như vào mùa hè cô có thể nhìn thấy không ít lái xe, đàn ông không mặc áo, nhưng cô cũng không dám nhìn loạn về phía những người kia, cho nên nói cho cùng vẫn là da mặt cô quá mỏng.
Mà lần này, Cung Vũ Trạch không chỉ là lộ thân trên thôi đâu! Phía dưới anh cũng chỉ dùng có cái khăn tắm quấn quanh! Cho nên, đối với cô như vậy rõ ràng là lộ quá nhiều rồi còn gì.
Cung Vũ Trạch thấy cô không nói lời nào, anh dùng bông nhẹ nhàng chấm một ít thuốc sát trùng bôi vào miệng vết thương cho cô, Hạ An Ninh không khỏi thở hổn hển, bởi vì vết thương bị thuốc sát trùng kích thích khiến cô sợ lại bị đau.
Cung Vũ Trạch nhìn bộ dạng này của cô vừa đáng thương lại rất đáng yêu, anh khẽ cười. "Lần sau nhìn thấy cũng chẳng sao, đều đã là người trưởng thành rồi, còn có gì phải tránh chứ?"
Hạ An Ninh vẫn chưa từng nghĩ tới vấn đề có trưởng thành hay không, cho dù cô cũng đã mười chín tuổi, rất nhanh lại tới sinh nhật của cô, nhưng trong lòng cô vẫn còn là một bé gái chưa lớn, đơn thuần mà không biết gì.
Hạ An Ninh phồng má. "Tôi không muốn nhìn."
Cung Vũ Trạch đang dọn dẹp hộp thuốc nghe vậy chợt dừng động tác, quay đầu nhìn cô hỏi. "Cô cảm thấy vóc dáng của tôi khó coi sao?"
Mắt Hạ An Ninh mở lớn, cô vội vàng lắc đầu. "Không phải vậy đâu!"
"Vậy là cô cảm thấy đẹp sao?" Cung Vũ Trạch hỏi lại.
Mặt Hạ An Ninh đỏ bừng nhìn anh, nhất thời không biết nên trả lời về vấn đề xấu hổ này thế nào.
Cung Vũ Trạch nhìn da mặt cô mỏng như tờ giấy, nhắc tới vấn đề này lại chỉ biết xấu hổ đỏ mặt, anh không thể làm gì khác hơn là thôi không trêu cô nữa, trái lại cười nói. "Tôi ngược lại đã quên mất cô vừa mới trưởng thành, sau này tôi sẽ chú ý."
"Tôi không phải mới trưởng thành! Còn ba ngày nữa tôi sẽ qua sinh nhật mười chín tuổi, đến lúc đó thì tôi hai mươi tuổi rồi mà." Hạ An Ninh không phục nói.
Cung Vũ Trạch nhìn dáng vẻ cô như vậy thấy đáng yêu, đồng thời trong lòng cũng nhớ kỹ sinh nhật của cô. Còn có ba ngày nữa sao? Anh hỏi. "Vậy cô muốn quà sinh nhật gì?"
Hạ An Ninh kinh ngạc, chớp chớp mắt. "Anh sẽ mua quà sinh nhật cho tôi sao?"
"Đương nhiên, ngay cả sinh nhật của Tiểu Kha, tôi còn tặng qua cho nó, cô đương nhiên cũng sẽ có quà tặng rồi." Cung Vũ Trạch cười nói.
Hạ An Ninh chớp chớp mắt. Tuy nhiên, Tiểu Kha là thú cưng của anh, cô là gì của anh chứ? Là bạn sao?
"Không cần, mấy năm qua tôi đều không có làm sinh nhật, cho nên không cần tặng quà đâu." Hạ An Ninh lắc đầu, mẹ thường quên sinh nhật của cô, khi còn đi học, các bạn cùng phòng từng tổ chức cho cô, mua một cái bánh sinh nhật nhỏ hơn trăm, tất cả tập trung lại một chỗ cũng tính là một sinh nhật đơn giản và vui vẻ.
Bây giờ, cô cũng không có quá để ý tới chuyện sinh nhật này.
Sắc mặt Cung Vũ Trạch nghiêm túc nói: "Ai nói không cần tổ chức chứ? Cứ làm ở nhà tôi đi, tôi tổ chức sinh nhật cho cô."
Trong lòng Hạ An Ninh cảm thấy ấm áp, anh tổ chức sinh nhật cho cô sao?
"Cảm ơn anh! Nhưng thật sự không cần đâu ạ." Hạ An Ninh không muốn làm phiền anh.
Sắc mặt Cung Vũ Trạch trầm xuống. "Hạ An Ninh, lời tôi nói, cô tốt nhất đừng bao giờ từ chối, tôi đối xử tốt với cô, cô cũng không cần để ở trong lòng, cô cứ tự nhiên tiếp nhận là được."
Hạ An Ninh trực tiếp ngây người, Cung Vũ Trạch lại thu dọn hộp thuốc cầm lên rồi đi ra ngoài.
Nghe cánh cửa đóng sầm một tiếng, trái tim Hạ An Ninh như muốn nhảy lên. Sau đó, khóe miệng cô tự nhiên cong lên, thậm chí trong lòng cảm giác thật ngọt ngào.
Cô thở ra một hơi.
Được, cô sẽ cố gắng tự nhiên tiếp nhận ý tốt của anh! Chờ một ngày kia khi cô thật sự nợ anh quá nhiều, không trả được, cô có thể... cô có thể làm trâu làm ngựa để báo đáp anh cả đời.
Cho dù có bảo cô... Hạ An Ninh xấu hổ đỏ mặt, cô nghĩ, lại đưa mình cho anh!
Nhưng rất nhanh cô tự chế giễu mình, cô thế này thì có đưa cho anh, cũng không biết anh có cần hay không đâu!
Chắc hẳn sẽ không cần. Cho nên cô vẫn làm trâu làm ngựa báo đáp anh mới là lựa chọn tốt nhất.
Buổi tối, Hạ An Ninh suy nghĩ miên man rồi chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng sớm, cô mở mắt ra thì thấy chân mình đã không đau mấy nữa, tuy nhiên xem ra cô không thể đi làm được, vừa lúc cô đã sắp chụp hết các bộ trang phục trong tay nên gọi điện thoại tới văn phòng, xin nghỉ một ngày.
Bây giờ, cô cảm giác mình dường như không có lý tưởng nữa, cô nghĩ đến mẹ nên cũng gọi điện thoại cho bà, Hạ Thục Hoa lại hoàn toàn không lo lắng cho cô, thậm chí còn bảo cô cứ ở lại nhà Cung Vũ Trạch thêm vài ngày, bởi vì bà sắp đi du lịch nên không có thời gian rảnh để chăm sóc cho cô.
Hạ An Ninh nghe vậy cũng không cảm thấy kỳ lạ gì. Bởi vì mẹ cô bình thường cũng thích đi du lịch với mấy người bạn, cho dù bà không có tiền, nhưng trên bàn mạt chược bà vẫn quen biết với nhiều người giàu có, các bà ấy đi du lịch đều sẽ gọi bà đi cùng.
Hạ An Ninh cũng hi vọng mẹ đi ra ngoài nhiều hơn, không nên cứ sống vì mạt trượt, nếu tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay.