Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng hưởng thụ qua cảm giác được người khác phục vụ, cho nên, trải nghiệm này đối với cô, thật không được tự nhiên chút nào.
Cung Vũ Trạch đưa chìa khóa cho bảo vệ, anh giơ tay nắm lấy tay của Hạ An Ninh, “Đi thôi! Tôi dắt cô vào trong đó.”
Hạ An Ninh nhìn bàn tay được nắm, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cô có chút xấu hổ đi theo anh bước vào.
Buổi tiệc hôm nay cực kì long trọng, tất cả thân phận của khách mời đều bất phàm, tối nay, ngoại trừ buổi yến tiệc, còn cử hành một buổi đấu giá từ thiện.
Đây cũng là một dạng tiệc kêu gọi quyên góp từ thiện.
Hạ An Ninh bước vào trong sảnh, liền mở to mắt kinh ngạc bởi phong cách sống của tầng lớp xã hội thượng lưu, đây tuyệt đối là sảnh tiệc xa hoa nhất mà cô từng tham dự, sự ràng buộc trong mắt cô, bất giác bộc lộ ra ngoài.
Và trong khi Hạ An Ninh nhìn ngắm đại sảnh, ánh mắt của Cung Vũ Trạch chăm chú dõi theo cô suốt, cho dù dáng vẻ cô như chưa từng được gặp gỡ thế giới bên ngoài, nhưng trong mắt anh, chỉ có đau lòng.
Nếu có thể, anh rất muốn cho cô quen biết với cuộc sống của xã hội thượng lưu, cho cô hưởng thụ tất cả những đãi ngộ.
Cung Vũ Trạch và Hạ An Ninh đứng trong đại sảnh, một giám đốc quản lý trung niên lập tức bước lên đón tiếp, tỏ ra vui mừng nói với Cung Vũ Trạch, “Cung thiếu gia, cậu đến rồi, hoan nghênh hoan nghênh, sự có mặt của cậu, khiến chúng tôi cảm thấy thật vinh hạnh.”
“Cám ơn.” Cung Vũ Trách đáp.
“Vị này là bạn đi cùng đúng không! Thật xinh đẹp.”
“Chào chú!” Hạ An Ninh nở nụ cười với ông.
“Ông cứ bận việc đi! Không cần phải tiếp đón chúng tôi đâu.” Cung Vũ Trạch nói với ông ta, vừa vặn, anh cũng không thích bị người khác đi theo lấy lòng.
“Vâng! Có dặn dò gì cứ gọi tôi hoặc nhân viên phục vụ nhé.” Giám đốc quản lý rời khỏi.
Cung Vũ Trạch nói với Hạ An Ninh, “Bên kia có buffet, mình qua đó ăn chút đồ đi.”
Hạ An Ninh gật đầu, “Cũng được! Đúng lúc tôi cũng có chút đói.”
Thân hình cao to của Cung Vũ Trạch đi trước, đằng sau, Hạ An Ninh bước nhẹ theo anh.
Sau khi Cung Vũ Trạch xuất hiện, ánh mắt của các cô gái trẻ tuổi xung quanh, đều bị thu hút, có một vài cô thấy anh đi về phía khu vực ăn uống, liền tự động đi theo qua bên đó.
Cung Vũ Trạch và Hạ An Ninh cầm dĩa lựa chọn thức ăn, Hạ An Ninh thân là một cô gái, quả nhiên không có sức đề kháng với đồ ngọt, cho nên, khi hai người đi đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Dĩa của cô toàn là đồ ngọt.
Cung Vũ Trạch nhìn chiếc dĩa toàn đồ ăn ngọt của cô, cười phì ra tiếng, “Em thích ăn đồ ngọt đến thế sao?”
Hạ An Ninh có chút ngại ngùng, “Đúng vậy! Em rất thích ăn.”
“Ăn đi! Thích ăn gì thì ăn nấy.” Cung Vũ Trạch lịch sự thưởng thức món ăn trong dĩa của anh.
Đáng lẽ bên cạnh họ, cũng không có ai, nhưng dần dần, xung quanh họ toàn là những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi cầm dĩa đồ ăn đến ngồi xuống, vừa thưởng thức món ngon, vừa nhìn hình dáng Cung Vũ Trạch tràn đầy ái mộ, có một số cô gái to gan làm một vài động tác khêu gợi, chuẩn bị thu hút sự chú ý của Cung Vũ Trạch.
Hạ An Ninh đang ăn, thì cảm giác bầu không khí xung quanh hơi kì lạ, cô ngước đầu nhìn thấy mấy cặp mắt tràn đầy ghen tị và thù địch của các cô gái, sau đó, cô nhìn phía sau, đằng sau lưng, đều là các cô gái ăn mặc phong cách đang dùng bữa.
Nhưng mà, do thời gian còn sớm, bên cạnh còn một chỗ trống chưa có ai ngồi, mà xung quanh cô thì ngồi đầy các cô gái trẻ tuổi.
Lúc Hạ An Ninh cảm thấy hơi buồn chán, cô bất chợt ngước đầu nhìn người đàn ông đối diện, chỉ thấy dưới ánh đèn thủy tinh, mặt mày của người đàn ông đẹp tựa như bức tranh, nhất cử nhất động đều hiện lên vẻ tôn quý và nhã nhặn, quả thật là một cục nam châm to đùng, hít chặt trái tim của các cô gái.
Bỗng nhiên, cô đã hiểu lý do, thì ra, các cô gái này đều vì Cung Vũ Trạch mà tới.
Trái tim của Hạ An Ninh thắt chặt mấy phần, nhìn các cô gái xung quanh ầm thầm giở thủ đoạn, đá lông nheo, vuốt tóc gợi tình, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ Cung Vũ Trạch không hề che giấu.
Cô cũng đã được thấy rõ thứ gọi là sự cả gan táo bạo của các cô gái giàu có, lại nhìn người đàn ông ngồi đối diện kia, khuôn mặt còn bình tĩnh khi nãy của Cung Vũ Trạch, lúc này đã trở nên lạnh nhạt mấy phần, mặt không cảm xúc.
Thậm chí còn có vẻ chán ghét.
Cung Vũ Trạch thân là đương sự, anh đương nhiên biết mọi chuyện đang xảy ra xung quanh mình, đặc biệt là những cô gái nhìn anh với ánh mắt đam mê, không cần ngó qua, cũng có thể cảm nhận được.
Hạ An Ninh đưa đồ ngọt vào miệng, dường như mùi vị cũng có chút thay đổi, bỗng nhiên, thấy Cung Vũ Trạch được nhiều cô gái tỏ tình như thế, trong lòng cô có chút cay đắng.
“Ăn no chưa?” Ánh mắt của Cung Vũ Trạch nhìn Hạ An Ninh, tràn đầy ôn hòa.
“Vâng! Ăn no rồi.” Hạ An Ninh gật đầu, cô muốn rời khỏi nơi đây.
“Vậy thì mình đi thôi!” Cung Vũ Trạch dứt lời, đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn lướt các cô gái bên cạnh, mặt bình tĩnh bước đi, về hướng của đại sảnh.
Hạ An Ninh đi theo sau lưng anh, mới đi mấy bước, liền có một cô gái ghen tị nói, “Xí, trông cũng chả ra làm sao!”
Tuy không có chỉ mặt đặt tên, nhưng, trái tim của Hạ An Ninh bỗng thắt lại, cô cảm giác người mà cô ta nói chính là cô.
Hạ An Ninh định không màng đến, nhưng, cô nhìn thấy Cung Vũ Trạch đứng cách cô vài bước bỗng đứng lại.
Hạ An Ninh hết hồn nhảy cẫng, sao anh không đi tiếp nữa?
Tất nhiên Cung Vũ Trạch nghe được lời nói của cô gái kia, và, anh biết cô ta đang nhắm vào Hạ An Ninh.
Cung Vũ Trạch lùi một bước, quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang cô gái đó, “Câu nói lúc nãy của cô nói ai vậy?”
Cô gái đó chỉ là ghen tị với Hạ An Ninh có người đàn ông như Cung Vũ Trạch cùng ăn cơm chung, cô trách móc một câu.
Không ngờ, động tác nhỏ vừa rồi của cô, chả thu hút được sự chú ý của Cung Vũ Trạch, mà lại vì một câu trách móc nhỏ, khiến người đàn ông này quay đầu nhìn cô ta, trái tim cô ta hơi đập nhẹ, có chút căng thẳng nhìn Cung Vũ Trạch đang bước tới.
“Tôi... tôi không nói ai cả.”
Cô ta đứng dưới ánh mắt hớp hồn của Cung Vũ Trạch, bỗng dưng tay chân loạn xạ.
“Cô đang nói cô ấy sao?” Cung Vũ Trạch giơ tay ôm lấy Hạ An Ninh bên cạnh, một cách thân thiết!
Hạ Anh Ninh hơi mở to mắt, đối với cái ôm thân thiết này, cô hơi kinh sợ, Cung Vũ Trạch muốn làm gì vậy?
Cô gái này lập tức đỏ mặt lắc đầu, “Tôi... tôi không có nói cô ấy.”
Ánh mắt lạnh lùng của Cung Vũ Trạch nhìn lướt cô ta, “Cô ấy quả thật không xinh đẹp bằng cô, nhưng, tôi thích dáng vẻ như thế của cô ấy.”
Nói xong, Cung Vũ Trạch dưới ánh nhìn thơ thẩn của đám con gái đang xem chuyện vui, nửa ôm lấy Hạ An Ninh rời khỏi.