Tuy nhiên, nhìn ánh mắt của cô gái, anh không giấu nổi ngọn lửa khao khát trong người. Vì yêu, anh không thể thay đổi khát vọng với cô ấy.
“Không sao, cứ từ từ, anh tin sẽ có một ngày em sẽ chấp nhận anh.” Cung Dạ Tiêu cười và hôn nhẹ lên cô. Trình Ly Nguyệt cầm chặt tay, cúi đầu nhìn anh, “Tối nay, chúng ta kiếm một chỗ nào đó được không? Không ngủ ở nhà nữa?”
Cung Dạ Tiêu nghe vậy, ánh mắt bỗng bừng sáng, “Em nghĩ thông rồi sao?”
“Em... Em chỉ muốn thử thay đổi môi trường một tý.” Trình Ly Nguyệt có chút bẽn lẽn cười nói. Tự nhiên nói chuyện nam nữ như thế này, cô không làm được.
Cung Dạ Tiêu cười một cách đầy mê hoặc, “Được! Anh biết có một chỗ.”
“Khách sạn ư?”
“Không phải, đó là nhà cũ của chúng ta, ở trung tâm thành phố. Tối nay anh sẽ nói là cần tăng ca, bảo em tới cùng anh.”
Trình Ly Nguyệt cười nhưng không thành tiếng, “Vâng!”
6h tối, vợ chồng Cung Thánh Dương đem Tiểu Trạch về. Cung Dạ Tiêu nói với họ xong, họ giả vờ không biết, nên đồng ý một cách vui vẻ. Đương nhiên, tâm tư này của con trai, làm sao mà họ không biết cơ chứ?
Tiểu Trạch cũng không quậy. Cậu bé hy vọng daddy sẽ đưa momy đi lãng mạn một chút. Cậu sẽ ở nhà chăm sóc em gái.
Trình Ly Nguyệt ngồi vào trong xe của Cung Dạ Tiêu, khuôn mặt cô cứng đờ trong giây lát. Vì cô cảm thấy khá ngượng ngừng, khó xử!
Xe của Cung Dạ Tiêu chạy dưới ánh đèn. Bộ dạng trầm tư không nói của cô khiến anh có chút lo lắng.
“Em sao vậy? Có gì không vui à?”
“Không, em chỉ thấy hơi ngại ngùng đôi chút.” Trình Ly Nguyệt cười gượng.
“Đều là người lớn cả rồi, sao mất trí nhớ mà em lại trở thành vị thành niên thế?” Cung Dạ Tiêu cười ha ha.
Tiếng cười của anh càng làm Trình Ly Nguyệt đỏ mặt. Tuy nhiên anh nói cũng có lý. Nói gì thì nói cô cũng là cô gái đã 26 tuổi. Chuyện này cũng đâu có gì đáng phải lưu tâm.
Cung Dạ Tiêu cười không dừng, khiến Trình Ly Nguyệt ở cạnh bên trừng mắt nhìn anh đe dọa “Không cho anh cười nữa.”
Cung Dạ Tiêu cố nhịn cười, quay đầu nhìn biểu cảm của cô. Tối nay, anh đã có dự định.
Cảm giác ấy khiến anh cảm thấy mình như một kẻ ngốc si tình. Chỉ có cô gái này mới mang lại cho anh cảm giác yêu đương ban đầu.
Bữa tối, Cung Dạ Tiêu đặt tại một nhà hàng lãng mạn, cao cấp. Dịp gần tết, nơi này trang trí vô cùng lãng mạn, ấm cúng. Cái lạnh bên ngoài của sổ đối lập với sự ấm áp bên trong.
Trình Ly Nguyệt cởi áo khoác ra. Cô mặc một chiếc áo trong cao cổ, tóc dài buông xuống đầu ngực, dày và đen nhánh, một khuôn mặt với làn da mịn màng như của thiếu nữ. Trên khuôn mặt ấy, các bộ phận cân đối, đặc biệt là đôi mắt sáng lung linh như vầu trời sao khiến người khác đắm chìm vào đó.
Cung Dạ Tiêu phát hiện cô ngày càng xinh đẹp, tới mức làm anh nghĩ tới những chuyện riêng tư của hai người, không cho phép ai được nhìn ngắm. Cái suy nghĩ này rất mãnh liệt.
Gọi xong bữa tối, Trình Ly Nguyệt mở một chai rượu vang trên bàn. Cô đưa tay rót đầy nửa ly rượu của Cung Dạ Tiêu. Sau đó, cô mới rót cho mình. Cô không cần cho con bú nên có thể uống chút rượu.
“Cạn ly.” Trình Ly Nguyệt nâng cốc lên, chủ động đưa cho anh.
Cung Dạ Tiêu nhẹ nhàng cầm lên, chạm ly với cô. Hai ánh mắt nhìn nhau, nụ cười lộ rõ trên mặt. Ngay cả khi cụng ly rồi uống vào miệng, hai đôi mắt vẫn không rời nhau.
Uống xong, Cung Dạ Tiêu đan chéo hai tay trên mặt bản, chống cằm xuống và nhìn ngắm người con gái đối diện. “Hình như từ khi chúng ta quen nhau, em chưa từng nói yêu anh một câu nghiêm túc thì phải.”
Trình Ly Nguyệt nháy mắt, “Thật sao? Em chưa từng nói thế sao?”
“Chưa! Giờ em nói anh nghe xem nào.” Cung Dạ Tiêu nhoẻn miệng cười.
Trình Ly Nguyệt lập tức hừ nhẹ một tiếng, “Rõ ràng anh bắt nạt em khi bị mất trí nhớ đúng không?”
“Thế thì anh nói trước. Trình Ly Nguyệt, anh yêu em.”
Trình Ly Nguyệt đột nhiện bị câu tỏ tình này làm bối rối, lập tức rút là nụ cười. Lông mày cô hơi nhấp nháy như thể đang có suy tư gì đó. Đợi khi cô chuẩn bị xong, cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông tuấn tú bất phàm, cười nói, “Vâng, em cũng yêu anh.”
Cung Dạ Tiêu nghe lời tỏ tình của cô, trong tim anh cảm thấy rung động, ấm áp.
“Nói lại một lần nữa cho anh nghe đi” Anh yêu cầu cô nói.
Trình Ly Nguyệt cười rồi nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, “Không nói nữa,”
“Nhanh, nói cho anh nghe đi.”
“Em không mắc lừa anh đâu!” Trình Ly Nguyệt cảm thấy như đang bị anh lừa để tỏ tình vậy.
Cung Dạ Tiêu không ép cô thêm nữa. Các món ăn đang được bày lên. Hai người bắt đầu dùng bữa, đôi khi hai ánh mắt lại va vào nhau. Sự ấm áp yên bình và lãng mạn bao trùm xung quanh.
Ăn tối xong, thời gian cũng không còn sớm. Đã 9 giờ rồi, Cung Dạ Tiêu đưa cô tới thẳng nhà chung cư họ từng ở trước đây.
Bước vào chung cư, Trình Ly Nguyệt bỗng có một cảm giác quen thuộc. Cung Dạ Tiêu dẫn cô đi vào căn phòng từng là của cô. Trình Ly Nguyệt bị cuốn bản thảo các bức vẽ làm giật mình. Cô lật giờ từng bức vẽ, nhìn những tác phẩm của chính mình. Cô thấy cay cay sống mũi. Đây chính là tác phẩm của cô sao?
Bây giờ, cô vẫn có thể vẽ được những tác phẩm giống như thế này. Cô có một cảm giác thân thiết. Vừa lật giở từng trang, một bức vẽ xuất hiện trước mặt cô, người đàn ông trong đó chẳng phải ai khác, chính là Cung Dạ Tiêu.
Cô nhìn một cách nhập tâm, ngay cả khi Cung Dạ Tiêu cầm một cốc nước đứng sau cô, cô cũng không nhận ra. Cung Dạ Tiêu nhìn thấy cô đang ngây người trước bức vẽ liền cười, “Đây là do em đích thân vẽ cho anh đấy,”
Trình Ly Nguyệt nhìn người đàn ông trong bức vẽ, thần sắc phi phàm, ánh mắt cuốn hút, mặc áo sơ mi màu trắng đơn giản nhưng lại đầy khí chất cao quý. Cô có thể tưởng tượng, khi đó anh cuốn hút như thế nào.
“Bức vẽ này khi đó anh phải mất 100 nghìn tệ để mua đấy.”
“Em lại lấy tiền của anh ư?” Trình Ly Nguyệt có chút ngạc nhiên, cười với anh. Trước đó, cô chẳng lẽ khó khăn như thế sao?
“Lúc đó là khi anh mới quen em. Còn em thì lại rất xa lánh anh. Anh tìm đủ mọi cách để làm em yêu anh. Vì thế anh đã dùng 100 nghìn tệ để mua bức tranh này, ý nghĩa là để em đặt anh vào trong tim. Bây giờ nhìn bức ảnh em vẽ anh chuyên tâm thế này, chắc chắn khi đó trong lòng em đã có anh.” Cung Dạ Tiêu đắc ý cười.
Trình Ly Nguyệt cười phá lên, nói bằng giọng điệu đà, “Nói vậy, có nghĩa là anh yêu em trước rồi!”