"Tôi biết mục đích đến đây của em, em cho rằng Lục Hải là hung thủ đã hại chết cha em đúng không?" Cung Dạ Tiêu khẽ hỏi cô.
Ánh mất Trình Ly Nguyệt khẽ lóe lên sự thù hận:"Phải, tôi nghi ngờ ông ta."
"Nếu năm xưa ông ta làm ra chuyện này thật, thì em cảm thấy ông ta sẽ thừa nhận trước mặt em sao?"
"Ít ra tôi phải xác định có phải là ông ta làm hay không." Trình Ly Nguyệt cắn môi, siết chặt nắm đấm, dáng vẻ như muốn tìm người liều mạng.
Cung Dạ Tiêu nở một nụ cười bất lực: "Em làm thế chỉ sẽ đánh rắn động có, khi em chuẩn bị điều tra, Lục Hải đã xóa sạch tất cả những thứ hắn ta đã làm vào năm xưa, không chừa lại bất kỳ dấu vết nào."
Ánh mắt Trình Ly Nguyệt bỗng dưng trở nên hoảng loạn: "Vậy...vậy tôi phải làm sao?"
Vốn dĩ có chẳng có kế hoạch gì khi đến tìm Lục Hải, nhưng lúc này khi nghe Cung Dạ Tiêu nói, cô thật sự cảm thấy luống cuống tay chân.
Lúc này thang máy dừng lại, Cung Dạ Tiêu dắt cô bước ra, vừa bước ra anh liền dắt cô đi ra hướng ban công bên cạnh thang máy, ban công yên tĩnh không người, vừa hay có thể trò chuyện.
Cung Dạ Tiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trầm giọng nhắc nhở: "Chuyện này em cần phải âm thầm điều tra, nắm giữ chứng cứ trong khi không kinh động đến ông ta."
"Nhưng..." Trình Ly Nguyệt thở dốc.
"Nhưng em không có năng lực đó, nhưng tôi có."
Cung Dạ Tiêu ngắt lời cô, vẻ mặt lúc này vô cùng nghiêm tức, không hề có ý đùa giỡn.
"Anh...anh sẽ giúp tôi?"
"Ba của em là ông của Tiểu Trạch, tôi là ba của nó, giúp em chẳng phải là việc hợp tình hợp lý hay sao?" Cung Dạ Tiêu nhìn cô.
Con tim của Trình Ly Nguyệt đập nhanh, dưới đèn, ngũ quan của anh tinh xảo như tượng, vừa cao quý vừa chói mắt.
Cũng vào lúc này, cô không thể không thừa nhận, lời nói của anh vô cùng quan trọng với có, sự giúp đỡ của anh, là thứ cô rất cẩn.
Và cô cũng biết, người đàn ông cao cao tại thượng mạnh mẽ như vương giả này, nhất định có năng lực giúp cô làm rõ cái chết của cha có năm xưa, trả lại sự công bằng cho ông ấy.
"Cung Dạ Tiêu...tôi..." Trình Ly Nguyệt muốn nói gì đó, một ngón tay thon dài bỗng nhiên đặt lên môi cô, anh khom người ghé sát vào tai cô, "Mặc kệ em muốn nói gì, bây giờ đừng nói."
Tất nhiên anh biết, cô muốn cảm ơn anh, nhưng anh sẽ không cho cô cơ hội nói ra lời cảm ơn đơn giản như thế đâu.
Nếu có thể anh hy vọng câu cảm ơn này, không phải được thốt ra từ miệng của cô, mà sau này cô sẽ dùng hành động để diễn đạt nó.
Xem ra, Lục Tuấn Hiên đã tạo cho anh một cơ hội tốt, và anh cũng hiểu phải nắm chắc lấy nó.
Cơ hội đấy có về với anh.
Quả thật Trình Ly Nguyệt muốn nói cảm ơn anh, lần này có thật sự thấy rất biết ơn anh, đôi môi bị anh đè lấy, cô chỉ dành nuốt lại vào trong bụng, có nghĩ, sau này có cơ hội có phải cảm ơn anh mới được.
"Được rồi, bây giờ chúng ta vào thôi!" Cung Dạ Tiêu nói xong, khẽ giơ tay anh ra, tỏ ý kêu cô khoác tay vào, cánh tay thon nhỏ của Trình Ly Nguyệt khoác chặt lấy tay anh như một chú rắn.
Vốn dĩ cô muốn đi tìm Lục Hải, bây giờ cô đã thật sự trở thành bạn dự tiệc của anh.
Trong sảnh tiệc, Lục Tuấn Hiên đang nói chuyện với vài nhân sĩ trên thương trường, nhưng ánh mắt của hắn ta cứ nhìn về lối cửa ra vào, hắn ta thầm nghĩ, sao Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt vẫn chưa vào?
Chẳng lẽ họ không đến nữa? Lục Tuấn Hiên lại nhìn về phía Lục Hải ở cách đó không xa, năm nay Lục Hải chưa đến 50 tuổi, dáng vẻ tình anh, ông ta mặc một bộ đồ tây lịch sự, ông ta chính là một người thành công trong xã hội thượng lưu, vốn sẽ không khiến người ta liên tưởng đến ông ta lại mang món nợ tính mạng của người khác trên lưng.
Ánh mắt của Lục Tuấn Hiên lóe lên vẻ thù hận, tùy hắn ta đoạt lấy cổ phần của cha của Trình Ly Nguyệt cộng thêm sự ủng hộ của cha của Thẩm Quân Dao, bây giờ hắn ta đã có thể ngồi vững trong tập đoàn Lục Thị, nhưng người chủ này của hắn cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, không những không biến mất khỏi danh sách hội đồng quản trị mà còn luôn tạo một số chướng ngại và phiền phức cho hắn, khiến cho quyền hành của hẳn trong công ty phải chịu ảnh hưởng.
Nếu có người diệt trừ ông ta thay hắn, thì đó là điều tốt nhất.
May thay, cái chết của cha Trình Ly Nguyệt năm xưa lại liên quan mật thiết đến ông ta, tuy bây giờ hắn ta vẫn chưa tìm được điểm yếu của ông ta, nhưng hắn tin nếu Trình Ly Nguyệt dựa vào Cung Dạ Tiêu thì chắc chắn có thể đảo quật được những chuyện ông ta làm vào năm xưa.
Nếu Cung Dạ Tiêu giúp Trình Ly Nguyệt một tay, thì cái đinh trong mắt của hắn chẳng phải sẽ nhẹ nhàng biến mất khỏi mất hẳn hay sao!
Vào lúc này, cửa sảnh tiệc bỗng dung được mở ra, một cặp đôi bước vào, Cung Dạ Tiêu người cầm quyền của Tập đoàn Cung Thị dẫn theo bạn dự tiệc của anh ta đến rồi.
Vóc dáng Cung Dạ Tiêu cao lớn, cả người toát ra khí thể của một vương giá cao ngạo, bộ tây trang thẳng tắp được mặt trên người anh trông vừa cao quý vừa tao nhã.
Còn bạn dự tiệc của anh, cũng có khi chất mê người, khiến người ta kinh diễm.
Ngay cả Lục Tuấn Hiên cũng đừng động tác uống rượu lại, hắn ta ngơ ngác, cả người bừng tỉnh, nhìn người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đứng bên cạnh Cung Dạ Tiêu, hắn ta không thể nào ngờ được, đó là vợ cũ của hắn.
Từ sau khi kết hôn, hắn chưa hề nhìn cô lấy một lần, bây giờ cô như ve sầu thoát xác, xuất hiện linh động và xinh đẹp trước mất hắn ta.
Sự xuất hiện của Trình Ly Nguyệt, cứ như hạ thấp tất cả những người phụ nữ khác có mặt tại đây, cho dù cô chẳng phải là người cao quý nhất, nhưng chắc chắc là người khiến người ta chú ý đến nhất.
Người bên phía tổ chức lập tức tiến lên chào đón, đối với người như Cung Dạ Tiêu, cho dù anh đã từng từ chối, nhưng họ vẫn cảm thấy cực kỳ có mặt mũi.
Trình Ly Nguyệt nhìn lướt qua một vòng, nhanh chóng nhìn thấy Lục Hải đang ở trong một nhóm người không xa, ông ta cầm ly rượu, bên cạnh có một bạn dự tiệc xinh đẹp, ánh mắt của ông ta cũng nhìn về phía họ, khi nhìn thấy cô, ông ta bỗng dưng chớp mắt, giống như đang xác định có là ai.
Bởi vì cô gái này khiến ông ta thấy hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai, phải biết rằng ông ta không có ấn tượng sâu về Trình Ly Nguyệt.
Nụ cười trên khuôn mặt Lục Tuấn Hiên cũng có cảm giác không giữ lâu được, tuy đa số mọi người đều không biết bạn dự tiệc của Cung Dạ Tiêu là vợ cũ của hắn, nhưng trong hắn vẫn cảm thấy tự ti.
Cung Dạ Tiêu nắm lấy tay của Trình Ly Nguyệt, đi từng bước về phía Lục Hải.
"Cung Tổng, không ngờ anh có thể đến đây, quả thật đó là việc vô cùng vinh hạnh." Vài nhân vật lớn trong các lĩnh vực để lộ ra vẻ mặt hân hạnh với Cung Dạ Tiêu.
Lục Hải cũng như thể, trước mặt Cung Dạ Tiêu, ông ta cũng cảm thất rất áp lực, tuy anh trẻ tuổi nhưng lại khiến người ta không thể xem thường được, có thể ngồi vào được chiếc ghế của người cầm quyền trong một gia tộc hỗn loạn phức tạp như gia tộc họ Cung, có thể thấy thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn khôn khéo của anh, tốt nhất là đừng có trêu chọc vào người đàn ông này.
====
End chương 140