Hạ Lăng Sơ thấy Cung Vũ Ninh bị kẹp cổ, anh thấy hơi hoảng sợ, chĩa thẳng súng về tên đó hết lên: "Thả cô ấy ra."
Tên bắt có khá tinh ý. Hắn thấy Hạ Lăng Sơ rất quan tâm tới Cung Vũ Ninh, vì thế hắn biết nắm lấy yêu điểm này: "Mày bỏ súng xuống, nếu không tao sẽ bóp chết nó ngay."
Cung Vũ Ninh cảm thấy nghẹt thở, khuôn mặt trắng bệch. Lúc này cô đang bị bóp cổ, cánh tay cô đập vào tên bắt cóc một cách bản năng.
Tên bắt cóc bóp chặt tay, cô càng giãy giụa thì hắn bóp càng chặt. Cung Vũ Ninh bắt đầu bị ho, cô nhìn Hạ Lăng Sơ đứng trước mặt: "Anh chạy đi, đừng quan tâm tới tôi... Mau chạy đi."
Cung Vũ Ninh biết, nếu Hạ Lăng Sơ hạ súng xuống có nghĩa là anh sẽ bị chúng khống chế xử lý. Những tên đó chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.
Cung Vũ Ninh cảm thấy hối hận vì cuốn anh vào chuyện này. Lẽ ra cô không nên quấn lấy anh, không cần anh ta bảo vệ. Lúc này cô tình nguyện để chúng bắt chứ không muốn xảy ra chuyện này.
"Hạ súng xuống, mày muốn nó chết sao?" Tên bắt có gằn giọng.
Hạ Lăng Sơ lập tức giơ 1 tay lên, chậm rãi đặt súng xuống, ném lên mặt đất rồi đá sang 1 bên.
"Đừng... Đừng" Cung Vũ Ninh như muốn phát điên, cô đạp mạnh vào chân của tên bắt cóc, đồng thời nắm chặt lấy cổ tay của hắn cắn mạnh.
"A..." Tên bắt cóc hét lên đau đới, Cung Vũ Ninh vung tay đấm vào mặt hắn, dùng đá vào chân hắn phản đòn.
Đúng lúc này 1 tên định lao tới cướp súng thì đã bị Hạ Lăng Sơ đạp lên tay. Anh nhanh chóng nhắt súng lên, anh cảm nhận được có nguy hiểm cận kề sau lưng.
Không biết từ lúc nào tên bắt cóc cầm đầu đã nhặt lên khẩu súng khi nãy hắn làm rơi ra.
Hắn không ngắm vào Hạ Lăng Sơ mà ngắm thẳng vào Cung Vũ Ninh. Tên cầm đầu quyết định tiêu diệt Cung Vũ Ninh.
Hạ Lăng Sơ nhìn nòng súng đen xì xì đang ngắm thẳng vào Cung Vũ Ninh, trong đầu anh trống rỗng.
Đúng lúc đó anh quyết định, ngay khi tên cầm đầu bóp cò, anh lao ra ngắn cản. Lúc viên đạn được bắn ra, anh cũng bóp cò. Anh ngắm bắn vào tên đứng đầu.
"Bằng..bằng" Hai tiếng súng vang lên.
Cung Vũ Ninh hoảng sợ, cô như nghẹt thở, tim cô như ngừng đập. Cô quay đầu thấy Hạ Lăng Sơ đang loạng choạng ôm vai.
Hạ Lăng Sơ bị trúng đạn.
Đầu súng của tên đứng đầu vẫn hướng về cô. Khi nãy Cung Vũ Ninh biết rõ, khẩu súng không ngắm vào vị trí của Hạ Lăng Sơ, trừ khi là anh ấy lao ra chắn đạn.
Ngay lập tức, Cung Vũ Ninh hoảng lên kêu lên: "Hạ Lăng Sơ"
Cô lao tới dìu anh. Tại chỗ Hạ Lăng Sơ đang ấn tay máu tuôn ra, rồi cô nhìn thấy tên đứng đầu bị trúng đạn vào ngực. Dù Hạ Lăng Sơ bị trúng đạn nhưng anh vẫn cầm chắc súng trong tay, hướng vào mấy tên còn lại, cảnh báo chúng không được nhặt súng.
"Anh bị thương rồi, chúng ta mau tới phòng y tế."
"Tôi không sao" Hạ Lăng Sơ cắn răng, chỗ bị trúng đạn là xương bả vai không nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng dù là vậy nếu là người thường thì đã ngất đi rồi. Còn anh ta ngoài việ thở hơi gấp một chút thì chẳng có phản ứng gì.
Cung Vũ Ninh nhanh chóng lấy khẩu súng còn lại, cầm súng lên. Đám bắt cóc không có súng nên không thực sự đe dọa được họ. Cung Vũ Ninh cầm súng lên nhìn Hạ Lăng Sơ."Mau, chúng ta tới phòng y tế."
Nhóm bắt cóc sợ bệch mắt, sợ hại nhìn hai người rời đi. Chúng nhìn nhau, cảm giác như sắp gặp đại nạn.
Cung Vũ Ninh dìu Hạ Lăng Sơ bước ra khỏi quán bar. Đi được một đoạn họ gặp đội bảo về. Cung Vũ Ninh lập tức nhờ họ dịu Hạ Lăng Sơ tới phòng y tế.
Mỗi tầng đều có phòng y tế. Hạ Lăng Sơ được bác sỹ ở đó tiến hành phẫu thuật lấy đạn.
Đồng thời, sau khi nắm rõ sự việc, đội bảo vệ báo cảnh sát. Trên du thuyền có rất nhiều cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt, nên họ tiến hành xử lý nhanh chóng, bắt gọn 6 tên bắt cóc.
Tại phòng y tế, Hạ Lăng Sơ nằm trên ghế, rất điềm tĩnh trong khi bác sỹ lấy đạn cho anh.
Cung Vũ Ninh ngồi bên, không biết phải là gì. Bác sỹ nói với cô: "Tiểu thư, cô nắm chặt tay anh ấy, lát nữa sẽ khá là đau."
Cung Vũ Ninh sắc mặt lo lắng, cô nhanh chóng nắm chặt lấy tay của Hạ Lăng Sơ. Hạ Lăng Sơ thở gấp nhìn cô, Cung Vũ Ninh nhìn anh, như đang tiếp sức cho anh.;
Bác sỹ gắp đạn ra thì phải banh vết mổ. Cung Vũ Ninh nhìn vết thương hở đỏ máu khiến cô ngột thở, suýt nữa thì ngất đi.
Hạ Lăng Sơ thấy cô sợ hãi nên thấy buồn cười. Cô ấy sẽ tiếp tục ở đây nữa ư? Cung Vũ Ninh không nhìn nữa, hai tay của cô nắm chặt tay của Hạ Lăng Sơ, muốn tiếp thêm sức mạnh cho anh.
Bởi vì viên đạn này là vì anh ấy đỡ cho cô. Nếu không có anh ấy, có lẽ ngày mai cô sẽ chẳng còn nhìn thấy ánh mặt trời.
"A..." Hạ Lăng Sơ cố gắng kiềm nén sự đau đớn. Cung Vũ Ninh nghe tiếng viên đạn rơi xuống khay đựng, cô ngẩng đầu nhìn, một viên đạn còn dính máu. Bác sỹ ngay sau đó khâu vết thương để cầm máu. Sắc mặt Cung Vũ Ninh trắng bệch, mồ hôi chãy đẫm.
Một y tá cầm khăn ướt đến, Cung Vũ Ninh cầm lấy: "Để tôi."
Cô nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh ất, nhìn đôi mắt kiên cường của anh, cô thấy đau xót.
Khâu vết thương xong, bác sỹ tiến hành bằng bó. Hạ Lăng Sơ nhờ bác sỹ đưa viên đạn cho cảnh sát làm bằng chứng.
Một lát sau, cảnh sát tới thu khẩu súng họ cầm, ngày mai lấy lời khai của họ.
"Vị tiểu thư này tối nay chăm sóc bạn trai của cô, đặc biệt chú ý quan sát nhiệt độ cơ thế. Nếu sốt thì gọi điện ngay cho tôi." Bác sỹ nói với Cung Vũ Ninh.