Cậu bé đã hạ sốt, nhưng lúc trời gần sáng, lại sốt tiếp, vẫn 39 độ không giảm, bác sĩ đề nghị truyền thuốc, cậu bé lại sợ chích, khi y tá nắm lấy một cánh tay của nó, nó đã không lên tiếng và bậm chặt môi lại, nước mắt chảy từng giọt từng giọt lớn, tiếng khóc cũng từ từ vang lên.
Trình Ly Nguyệt đã lâu lắm rồi không thấy cậu bé phải chịu trận thế này, đau lòng đến mức cũng rưng rưng nước mắt, cuối cùng, cậu cũng bắt đầu truyền thuốc, yên giấc trong vòng tay của Cung Dạ Tiêu, Trình Ly Nguyệt nhìn về hướng vợ chồng Cung Thánh Dương nói, “bác trai bác gái, hai bác đi nghỉ ngơi đi! Ở đây có con và Dạ Tiêu trông nom.”
“Không, chúng tôi muốn ở bên.” Hạ Hầu Lâm không muốn rơi xa thầm chí là 1 giây.
“Ba mẹ, Chỉ là sốt thôi, truyền xong thuốc sẽ hạ sốt mà, ba mẹ an tâm đi ngủ đi! Ở đây có con và Ly Nguyệt.” Cung Dạ Tiêu cũng xót cho ba mẹ tuổi tác đã lớn, sợ không thức khuya được.
Hạ Hầu Lâm và Cung Thánh Dương nhìn nhau, nghĩ thầm họ nhất định phải đi nghỉ ngơi, đợi vài tiếng sau, đến thay ca cho hai người trẻ.
Sau khi bọn họ đi, đôi mắt của Trình Ly Nguyệt thương xót chăm chú nhìn đứa con trong vòng tay của Cung Dạ Tiêu, sờ nhẹ lên trán của nó, khuôn mặt bé nhỏ xinh xắn của cậu, giờ đang ngủ say, cái miệng nhỏ khẻ mở, thấy được 2 cái răng sữa, tội nghiệp nhưng vẫn rất dễ thương.
Ánh mắt của Cung Dạ Tiêu bỗng nhìn Trình Ly Nguyệt một cách thương xót, Trình Ly Nguyệt không nhịn được cười hỏi, “Anh nhìn em chi vậy?”
“Trước đây, chỉ có mình em chăm sóc nó, chắc là rất vất vả!” Cung Dạ Tiêu thương cho quá cứ của cô ấy, trẻ con thì ai mà không bệnh? Nhất là từ 1 đến 3 tuổi, trẻ con đang phát triển, mỗi khi đổi mùa, sốt, cảm, là chuyện bình thường.
Anh ấy thương cô ấy trước đây chỉ có một mình đối mặt với những việc này, cô ấy phải vất vả đến nhường nào?
Trước đây Trình Ly Nguyệt quả thật rất vất vả, số lần mà nửa đem ôm con đến bệnh viện cũng không ít, chỉ là, tất cả những việc này, đối với cô ấy mà nói, đều không phải là khổ, chỉ cần con trai được mạnh khỏe bình an, mọi thứ đều xứng đáng.
“Chuyện qua rồi, thì nhắc để làm gì? Sức khỏe của con mới là quan trọng nhất, những việc còn lại thì có là gì chứ.” Trình Ly Nguyệt nói một cách nhẹ nhàng.
Cung Dạ Nguyệt giơ tay lên vuốt nhẹ máy tóc của cô ấy, vẫn ánh nhìn thương xót ấy, “từ nay về sau, anh sẽ luôn bên cạnh mẹ con em, có chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”
Trình Ly Nguyệt cũng biết là anh ấy thương con, cô ấy cười nói, “được!”
Cậu bé có nói xấu gì chúng ta không.”
“Chú ba, nếu thật sự lần này chú đến để tìm con giúp đỡ, thì chú hãy về suy nghĩ kĩ trước đi, nhưng nếu lần này chú đến chỉ để than phiền về sự bất công thì con cũng không giúp được gì.” Cung Dạ Tiêu nói xong, đứng dậy có ý muốn tiễn khách.
Mục đích của Cung Nghiêm hôm nay, quả thật là để nhờ anh ấy cứu lấy công ty của gia đình, nhưng, đối với Cung Dạ Tiêu ông luôn cho mình là với một vai trò trưởng bối, nhưng hiện tại, ông lại phải hạ mình cầu cứu, thì làm sao ông có thể hạ bản mặt xuống đây.
“Dạ Tiêu, 11 tỉ đô đối với con mà nói, thì chẳng là gì, con không thể giúp chúng tôi 1 lần sao?” Cung Nghiêm vì con mình, vẫn phải cúi đầu.
Sắc mặt của Cung Dạ Tiêu trầm tư được vài giây nói, “vậy chú ba cho rằng, con là cho, hay là mượn? Còn bên chú tư thì sao?”
Sắc mặt của Cung Nghiêm có chút thay đổi, ông ấy nghĩ, đương nhiên là muốn Cung Dạ Tiêu cho, nhưng ông ấy lại nghĩ mượn cũng chẳng sao, dù sao thì cũng không cần trả.
“Bên thằng tư, chú sẽ làm việc, con cho chú mượn đi!” Cung Nghiêm cắn răng nói.
Nhưng Cung Dạ Tiêu lại không chịu bỏ qua, “việc này tốt nhất, nên kêu luôn chú tư cùng bàn bạc, có ý kiến gì, mọi người đều có tiếng nói chung.”
Cung Nghiêm lập tức tức giận, việc này, ông vẫn giấu đấy! Nếu như truyền ra ngoài, thì sĩ diện của ông không phải bị con trai làm mất hết rồi sao, ông ấy trầm mặt xuống, nhất thời không muốn đồng ý.