Tại tầng của phòng giám đốc, Âu Dương Mộng Duyệt vặn vặn cổ tay nhức mỏi vô cùng của mình, rất lâu rồi cô không bỏ ăn bỏ ngủ để làm việc như vậy, chuyên chú lại nghiêm túc khiến cô quên cả thời gian, quên đi mọi thứ.
Trong đầu chỉ có những con số giao dịch phức tạp, và những chuỗi số liệu báo cáo hạng mục. May là cô còn trẻ, đầu óc vẫn linh hoạt, trừ việc cổ tay mỏi đến mức nhấc lên cũng thấy đau ra thì cô cũng thấy bình thường.
Cô liếc nhìn thời gian tan tầm, vẫn còn năm phút nữa, hơn nữa những bản báo cáo cần làm trong máy tính cô đã ấn in ra. Năm bản tài liệu báo cáo đang được máy in ở bên cạnh chậm rãi nhả ra, cô đưa tay cầm lên, kiểm tra kĩ lại một lần, khóe miệng khẽ giương lên một nụ cười nhẹ.
Cũng coi như hoàn thành rồi.
Cô cầm những báo cáo đó tới phòng làm việc của Quý Thiên Tứ, vừa kịp thời gian, cô gõ cửa, ở trong, một giọng nam trầm thấp vọng ra: "Vào đi."
Cô đẩy cửa ra, ánh mắt mang theo chút tự tin nhìn về phía người đàn ông anh tuấn ngồi trước bàn làm việc: "Quý tổng, việc mà anh giao cho tôi đã làm xong cả rồi. Đây là bảng báo cáo thống kê mà anh cần, mong anh nhìn qua một lát."
Đáy mắt Quý Thiên Tứ xẹt qua một tia kinh ngạc, không ngờ cô ấy thật sự có thể làm xong trước giờ tan làm, ánh mắt hắn lộ ra chút hoài nghi nhìn cô: "Cô chắc chắn đây là bản báo cáo số liệu đúng đấy chứ? Cô không có sai sót gì sao?"
"Tuy rằng số liệu rất phức tạp, cũng rất loạn, thế nhưng tôi cũng không ăn gian, nếu không tin thì anh có thể kiểm tra." Âu Dương Mộng Duyệt nghiêm túc nói, cô cũng chẳng thích bị người khác nghi ngờ.
"Để ở đây đi! Có thời gian tôi sẽ xem, tối nay ở lại tăng ca, chỗ tôi còn có hai bản tài liệu nữa, cô làm một cái báo cáo bằng Power Point đi, sáng thứ hai tôi có cuộc họp cần dùng." Nói xong, Quý Thiên Tứ ném những tài liệu đã được chuẩn bị tốt lên mặt bàn.
Âu Dương Mộng Duyệt mở lớn mắt, đôi mắt long lanh bởi tủi thân mà đã mau chóng trào lên một tầng sương mù. Thế nhưng, cô cắn môi, tuyệt không lùi bước, cô cầm lấy tài liệu hỏi: "Tôi có thể làm ở nhà không?"
"Không được, nhất định phải làm xong ở công ty, bất kỳ tài liệu nào ở công ty của tôi đều không được mang ra ngoài." Quý Thiên Tứ yêu cầu, đồng thời cũng không ngại mà hỏi thêm một câu: "Nếu như cô không chịu được nữa thì có thể rời đi ngay, bởi vì tiếp theo cô sẽ phải nhận nhiều việc của tôi hơn nữa, tránh cho lại bị mắc lỗi."
"Ai bảo tôi không chịu nổi? Anh cứ việc sắp xếp công việc cho tôi tùy thích, chỉ cần tôi còn một hơi thở nhất định cũng sẽ hoàn thành." Âu Dương Mộng Duyệt quật cường mà tức giận nói, cô thở hổn hển cầm tài liệu ra ngoài, để lại cho Quý Thiên Tứ một bóng lưng kiên cường.
Quý Thiên Tứ nhíu chặt mày, đây không phải kết quả mà hắn mong đợi, hắn cho rằng sắp xếp cho cô tăng ca như vậy, cô chắc chắn sẽ không chịu được.
Thế nhưng, người con gái này tuy còn trẻ nhưng lại cứng rắn vô cùng, Quý Thiên Tứ liếc nhìn thời gian, hắn đã hẹn khách hàng đi ăn, nên xuất phát rồi.
Hắn vừa bước ra khỏi cửa văn phòng liền nghe thấy tiếng người nói chuyện ở khúc quanh.
Hóa ra Âu Dương Mộng Duyệt vừa ra thì lại gặp Georgi, anh ta đang định tan ca, nhìn thấy Âu Dương Mộng Duyệt còn cầm một đống tài liệu liền không khỏi kinh ngạc hỏi: "Trợ lý Âu Dương, sao cô vẫn còn làm việc vậy?"
"Đúng vậy, tôi phải tăng ca." Âu Dương Mộng Duyệt cười mỉm, dù cho trong lòng có tủi thân, nhưng cô cũng không muốn bị người khác nhìn thấu.
Georgi không khỏi có chút lo lắng nói: "Trợ lý ở tầng này của chúng ta không cần phải tăng ca, một mình cô ở lại văn phòng không sợ chứ?"
Âu Dương Mộng Duyệt tất nhiên là sợ rồi, cô cười cười, lắc đầu nói: "Chẳng còn cách nào cả, vẫn phải tăng ca thôi."
"Hay là vậy đi! Dù sao thì tôi cũng chẳng có việc gì, tôi ở lại tăng ca với cô một lát nhé, tôi sẽ đợi cô trong văn phòng tôi, tối muộn tôi sẽ đưa cô về."
Âu Dương Mộng Duyệt vui vẻ nói: "Thật sao? Anh thật sự đồng ý ở lại với tôi hả?" Vui vẻ đến nhường này đủ có thể thấy rằng cô cần hắn ở lại văn phòng cùng tới mức nào, bởi cô thật sự không muốn ở lại tầng làm việc trống trải rộng lớn này một mình, bởi gan của Âu Dương Mộng Duyệt rất nhỏ, rất sợ mấy thứ kinh dị như ma ma quỷ quỷ gì đó. Vì vậy, câu nói của Georgi khiến cô cảm kích vô cùng.
Georgi cũng chẳng ngờ cô cần anh đến vậy, trong lòng anh lập tức nảy ra một loại cảm giác như anh hùng, anh gật đầu nói: "Tất nhiên rồi, chắc chắn là cô không có thời gian ăn cơm nhỉ! Cô muốn ăn gì, lát nữa tôi sẽ mua về cho cô."
"Ừm! Tôi muốn ăn pizza, anh có thể mua cho tôi vị hoa quả không?"
"Được chứ! Tôi biết một hàng rất ngon ở gần đây, khoảng sáu rưỡi tôi sẽ mang lên cho cô, cô cứ về văn phòng làm việc trước đi!"
"Ừm! Cảm ơn anh Georgi." Vốn giọng của Âu Dương Mộng Duyệt đã rất ngọt ngào dễ nghe, lúc cô nói tên một người, sẽ khiến cho người đó cảm thấy thật ấm áp, có cảm giác thành tựu.
Trái tim của Georgi tất nhiên cũng nhộn nhạo hẳn lên, có lẽ do Âu Dương Mộng Duyệt gọi tên anh, đây là người gọi tên anh hay nhất mà anh từng được nghe.
"Đợi tôi nhé." Georgi không khỏi thâm tình nói một câu như một người đang yêu. Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu, mang tài liệu của mình về phòng, Georgi cũng bước nhanh về phía thang máy, mà ở một góc khác, dáng hình cao lớn thon dài của Quý Thiên Tứ chậm rãi bước ra, gương mặt đẹp trai hơi trầm xuống, nhìn hướng văn phòng của Âu Dương Mộng Duyệt, lẽ nào cô gái này vừa vào đây đã định viết một câu chuyện tình công sở sao?
Chỗ này của hắn tuyệt không cho phép đồng nghiệp yêu đương nhau, xem ra phải tìm một dịp để cảnh cáo cô ta mới được.
Tối nay, Georgi quả nhiên rất nhẫn nại chờ Âu Dương Mộng Duyệt, ch tới khi cô làm xong mọi việc đã là mười giờ hơn, hai người mới xuống hầm để xe, tự lái xe của mình về.
Khi Quý Thiên Tứ về đến nhà, Quý An Ninh đã ở nhà rồi, cô nhìn người anh hai vất vả của mình trở về, vừa xuống lầu vừa đau lòng nói: "Anh, anh có cần em về công ty giúp anh không? Anh lại để mệt thế này mới về nhà rồi."
"Không cần đâu! Anh đi xã giao với khách ấy mà." Quý Thiên Tứ trả lời vô cùng rõ ràng, chủ yếu là ngày nào còn chưa tống Âu Dương Mộng Duyệt đi được nên hắn không muốn em mình trở về.
"Hôm nay em thế nào?"
"Anh vẫn ổn." Quý An Ninh cười rộ lên, tất nhiên là tốt rồi, bởi cô vốn chẳng phải làm gì, còn được Cung Vũ Trạch dắt ra ngoài quậy.
"Ngày mai em đi leo núi với Vũ Trạch, anh có đi không?"
"Không, ngài mai anh ở nhà nghỉ ngơi, hai người cứ đi đi!" Quý Thiên Tứ đáp lại, vì uống rượu, gương mặt đẹp trai ửng đỏ lên: "Anh về phòng nghỉ đây."
"Anh hai ngủ ngon." Quý An Ninh vẫy tay với hắn, cô tới tủ lạnh lấy một bình nước mang lên lầu. Trong biệt thự của Cung Vũ Trạch, Hà Vĩnh vừa đưa cho hắn gói hàng gửi từ đường hàng không một năm mới về nước, hắn đang ngồi nghỉ trong phòng khách, mà ở trên chiếc sofa bên cạnh, Tiểu Kha đang nhấc mắt lên tò mò nhìn hắn.