Quý An Ninh biết nhà của anh giàu có đến nỗi không thèm để ý tiền là gì nữa, chỉ cần cô thích, anh sẽ vung tiền không tiếc tay.
Ngày thứ hai mong chờ cũng đã đến, trong công việc bận rộn, đến ba giờ trưa, Cung Vũ Trạch dắt Quý An Ninh xuất phát, họ về gia tộc Âu Dương trước, cùng người nhà đến nơi tổ chức bữa tiệc.
Phòng ngủ tiêu chuẩn tổng thống của khách sạn năm sao, trước cửa sổ kính hình vòng cung to lớn, Quý Thiên Tứ đang đứng đút tay vào túi quần, mắt nhìn phong cảnh phía xa xăm, anh đang do dự có nên tham gia bữa tiệc này không, tối qua đích thân Cung Vũ Trạch gọi điện mời anh, anh không có từ chối.
Nhưng hiện giờ, anh suy nghĩ kĩ lại, đây là bữa tiệc hội tụ gặp mặt của gia tộc Âu Dương, cho dù anh không cần đến, cũng không được thất lễ.
Và, người của gia tộc Âu Dương, cũng chưa chắc hoan nghênh anh đến.
Âu Dương Mộng Duyệt ở trong phòng đợi Quý An Ninh, Quý An Ninh xách chiếc đầm đi lên, hai cô gái trong phòng mặc lễ phục cho nhau, trang điểm, làm những việc mà người con gái yêu thích.
Cung Vũ Trạch ngồi ở đại sảnh, uống trà đàm đạo với Âu Dương Bộ Vinh.
“Sao không mời Quý thiếu gia cùng đến đây?”
“Anh ta nói tới trễ chút.” Cung Vũ Trạch nhấp một ngụm trà, và ngay lúc này, điện thoại để trên bàn của anh reo, anh cầm lên nhìn là Quý Thiên Tứ gọi, anh cầm điện thoại và nói với Âu Dương Bộ Vinh, “Con đi nghe điện thoại chút.”
“Đi đi!” Âu Dương Bộ Vinh mỉm cười gật đầu, ông có nằm mơ cũng không ngờ được, mình sắp trở thành sui gia với nhà họ Cung, gia tộc này trong giới kinh doanh, sở hữu những mối quan hệ vững chắc nhất, và, ông cũng đã thám thính qua, nhà họ Cung và hoàng thất của nước Z có quan hệ mật thiết với nhau, cho nên, khi những gia tộc khác đang lo lắng sẽ thoái trào, còn nhà này vẫn giữ vững vị trí cường thịnh, vả lại con cháu nhà họ Cung ai ai cũng được mệnh danh là thiên tài.
Cung Vũ Trạch cầm điện thoại đi ra khỏi đại sảnh, đến vườn hoa mới bắt máy, “Alo, anh Thiên Tứ.”
“Vũ Trạch, em nói với nhạc phụ tương lai của em, tối nay anh có việc, không qua được rồi.” Đầu dây bên kia giọng của Quý Thiên Tứ nói.
Cung Vũ Trạch có chút thất vọng, nhưng mà, những chuyện này không ép buộc được, anh ừ một tiếng, “Được, em sẽ chuyển lời.”
“Được! Vậy mọi người chơi vui vẻ, anh cúp máy đây.” Dứt lời, Quý Thiên Tứ ở đầu dây bên kia cúp máy.
Cung Vũ Trạch dẹp điện thoại, trở về đại sảnh, nói với Âu Dương Bộ Vinh, Âu Dương Bộ Vinh có chút nuối tiếc, ông ta thật sự hi vọng Quý Thiên Tứ có thể tham gia bữa tiệc này, để hòa giải ân oán giữa hai bên gia tộc, nhưng, Quý Thiên Tứ vẫn từ chối.
Trong phòng, Âu Dương Mộng Duyệt đã thay bộ lễ phục, váy đuôi cá màu vàng kim nhạt mặc lên người cô, cực kì đẹp đẽ, mái tóc dài thắt một sợi bím mái, sau gáy dùng cặp tóc làm bằng trân châu búi lên một nửa, xinh đẹp và đoan trang.
“Tiểu Duyệt, tối nay em đẹp lắm, nhất định sẽ thu hút được nhiều nam giới.” Quý An Ninh cười khen cô.
Trong mắt Âu Dương Mộng Duyệt có chút xấu hổ, và cũng có chút mong chờ, cô thật sự không mong những người đàn ông khác nhìn cô, thích cô, chỉ cần một người có thể chú ý đến vẻ xinh đẹp của cô tối nay là được.
Quý An Ninh mặc một bộ lễ phục lấp lánh giá không rẻ, cách may theo khối 3D lập thể, thiết kế ôm eo, sát với đường cong cơ thể, giống như may theo kích cỡ của cô vậy, thiết kế ở cổ áo khiến chiếc cổ của cô thanh lịch như thiên nga, rất mê người.
Âu Dương Mộng Duyệt nhìn cô đánh giá cười, “Chị, bộ đầm này đẹp quá, tối nay e rằng cặp mắt của anh rể không dám nhìn đi đâu hết trơn!”
Quý An Ninh cười phì, “Đâu mà khoa trương vậy chứ.”
“Em cảm thấy sẽ như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không cho phép người đàn ông khác nhìn chị đâu.”
Đang nói, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, Quý An Ninh đi lên mở cửa, người gõ cửa chẳng phải Cung Vũ Trạch thì còn ai vào đây nữa?
“Sao anh lại lên đây vậy?” Quý An Ninh dưới ánh nhìn cháy bỏng của Cung Vũ Trạch, khuôn mặt có chút đỏ bừng.
“Anh lên đây muốn nói với em một tiếng, anh trai em có việc bận, có thể tối nay sẽ không đến.” Cung Vũ Trạch nói xong, dường như cảm nhận được sắc mặt bỗng chốc thay đổi của Âu Dương Mộng Duyệt đứng bên cạnh.
“Anh ta có công việc gì quan trọng không đến được sao?” Âu Dương Mộng Duyệt bất chợt hỏi một câu.
“Anh ta không có nói rõ, vừa nãy gọi điện cho tôi, đại khái là có việc gì quan trọng đó.” Cung Vũ Trạch nói với Quý An Ninh, “Mọi người đã sửa soạn xong chưa? Chút nữa là xuất phát rồi đó.”
“Vâng, tụi em đã sửa soạn xong rồi.” Quý An Ninh gật đầu, Cung Vũ Trạch giơ tay nhè nhẹ vuốt tóc vào phía sau mang tai cô, “Rất xinh đẹp.”
“Chị, anh rể, hai người đi xuống trước đi! Em còn phải lấy một món đồ, em... em sẽ xuống dưới sau.” Âu Dương Mộng Duyệt nói với họ.
“Được! Chúng tôi xuống dưới trò chuyện tí, dù sao thì thời gian vẫn còn sớm, không gấp lắm.”
Đóng cửa phòng lại, sắc mặt của Âu Dương Mộng Duyệt bỗng nhiên trắng bệch, cô cắn môi, cơ thể có chút run rẩy, giống như một công việc mình đã cố gắng làm nửa ngày trời, đột nhiên trở thành không có ý nghĩa gì cả.
Anh ta không đến, sao anh ta lại không đến cơ chứ? Tại sao không đến? Lý do rất dễ hiểu mà.
Anh ta không thích người của gia tộc Âu Dương, và vừa đúng cô lại là người của gia tộc Âu Dương, Âu Dương Mộng Duyệt nắm chặt cổ áo của bộ lễ phục, đứng trước gương, nhìn dáng vẻ sửa soạn tối nay của cô, đều trở nên nực cười.
Trong hốc mắt của cô có nước mắt không kìm chế được, cô hơi ngẩng cao đầu, hít thở thật sâu, cô cầm điện thoại trên bàn lên, không cần suy nghĩ nhiều, tìm số điện thoại của Quý Thiên Tứ, gọi qua đó.
Cô muốn biết, rốt cuộc có công việc gì quan trọng, khiến anh từ chối bữa tiệc này?
Lúc này đương nhiên Quý Thiên Tứ chả có công việc gì quan trọng cả, anh đang ở khách sạn xem tin tức, điện thoại đặt bên cạnh ghế sofa reo lên, tên trên đó khiến trái tim anh rung nhẹ, nhìn điện thoại rung suốt, anh dường như đang suy nghĩ có nên bắt máy không.
Vào lúc chuông điện thoại gần kết thúc, cuối cùng anh cũng không từ chối triệt để, anh cầm điện thoại đặt bên tai, “Alo!”
“Sao anh không đến tham dự buổi tiệc của gia đình em? Rõ ràng anh đã hứa.” Đầu dây bên kia, là giọng nói chất vấn của Âu Dương Mộng Duyệt.
Quý Thiên Tứ thở dài một hơi, “Anh có chuyện, không đến được.”
“Anh có công việc gì? Rốt cuộc nó quan trọng đến cỡ nào, mà buổi tối anh còn phải đi làm? Có phải anh không muốn đến? Không muốn gặp người nhà của em, thậm chí anh chả muốn gặp em?” Âu Dương Mộng Duyệt cầm chặt điện thoại, không kìm nén được ý nghĩ trong lòng, hỏi thẳng qua đầu dây bên kia.
“Em... sao em lại nghĩ như thế?” Quý Thiên Tứ cau mày.
“Em hi vọng anh sẽ đến.” Giọng nói của Âu Dương Mộng Duyệt có vẻ như cầu xin.