"Tôi cũng có ý này, mai có thời gian đi ăn cơm, tôi đặt nhà hàng, gọi cả ông xã và các con cô đi cùng nhé."
"Các con tôi đều ra nước ngoài chơi rồi, bây giờ chỉ có tôi và ông xã ở nhà, mai chúng tôi sẽ tới."
"Ừ, quyết định vậy nhé, tạm biệt." Lam Ca nói xong liền ngắt điện thoại.
Trình Ly Nguyệt cất điện thoại đi, bất ngờ cảm thấy sau lưng có người, cô quay đầu lại, Cung Dạ Tiêu khoanh tay trước ngực nhìn cô: "Điện thoại của ai thế?"
"Lam Ca! Anh ta và vợ về nước rồi, mai hẹn chúng ta đi ăn cơm!"
Cung Dạ Tiêu nét mặt băn khoăn, dù sao Lam Ca và Trình Ly Nguyệt từng suýt nữa kết hôn, điều này khiến anh vẫn còn rất bực tức.
Trình Ly Nguyệt thấy vẻ mặt anh như vậy liền biết anh lại nghĩ tới chuyện kia, cô bật cười đặt khung vẽ xuống ôm lấy anh: "Vẫn còn so đo chuyện trước đây sao?"
Cung Dạ Tiêu mỉm cười ôm lấy cô và nói: "So đo!"
"Đừng so đo nữa, em và Lam Ca chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi." Trình Ly Nguyệt bảo đảm, trong lòng cô từ đầu chí cuối chỉ có một người đàn ông là anh.
"Vừa hay anh cũng muốn gặp mặt anh ta, anh có một dự án ở nước họ, có thể sẽ trở thành đối tác làm ăn với anh ta." Cung Dạ Tiêu cũng không từ chối gặp mặt Lam Ca.
Trình Ly Nguyệt cũng rất vui: "Vâng! Bữa tối của em xong chưa thế?"
"Sắp rồi, đợi thêm chút nữa, em đang vẽ gì vậy?"
"Vẽ anh."
"Có cần anh đứng làm mẫu không?" Cung Dạ Tiêu cũng rất thích được cô vẽ, vì hình cô vẽ ra là hình anh đẹp trai nhất.
"Không cần đâu! Lẽ nào em không vẽ nổi ông xã của mình?" Trình Ly Nguyệt nói xong liền kiễng chân, thơm lên má anh: "Vẽ xong sẽ cho anh xem."
Cung Dạ Tiêu mỉm cười: "Được!"
Trình Ly Nguyệt nhìn thấy phía trước chiếc áo sơ mi sẫm màu của anh có quấn một chiếc tạp dề màu xám, trái tim cô liền trở lên ấm áp vô cùng. Người đàn ông này yêu cô yêu đến mức có thể bất chấp tất cả hình tượng để làm mọi việc vì cô.
Trong trái tim cô, anh như vậy, người bám đầy mùi thức ăn nhưng cũng là lúc đẹp trai nhất.
Trình Ly Nguyệt tiếp tục về lại giá vẽ để vẽ tranh, Cung Dạ Tiêu bận rộn trong bếp, người đàn ông này bình thường rất ít khi vào bếp, nhưng trình độ nấu ăn thì không hề hàm hồ.
Cung Dạ Tiêu làm một bữa tối lãng mạn, Trình Ly Nguyệt tặng anh một bức hình cô đích thân vẽ.
Trên bàn ăn, bó hoa hồng Hứa Thần đã chuẩn bị sẵn đang tỏa hương thơm thoang thoảng, dưới ánh đèn pha lê dịu nhẹ, Trình Ly Nguyệt thưởng thức tài nấu ăn của ông xã mình trong niềm hạnh phúc đong đầy.
Chín rưỡi tối, nhận được điện thoại báo bình an của các con, đầu dây bên kia đã là hơn năm giờ sáng, nhưng có thể nghe ra hai đứa trẻ đều rất vui vẻ, hào hứng.
"Mami, hình như con nhìn thấy núi tuyết đấy." Giọng Cung Vũ Ninh vô cùng rõ ràng.
"Vậy sao? Đợi ba mẹ qua bên đó sẽ cùng các con lên núi tuyết chơi nhé." Trình Ly Nguyệt cũng rất hi vọng có thể cho các con một kì nghỉ hè đặc biệt.
"Vâng! Baba và mami mau qua đây! Con và anh đợi ba mẹ đấy!"
"Ừ, các con nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời, ba mẹ sẽ sớm qua bên đó thôi." Trình Ly Nguyệt an ủi nói.
"Vâng, tạm biệt mami." Đầu bên kia cô bé ngắt điện thoại.
Trình Ly Nguyệt vừa mới tắm xong, cô khoác trên người một chiếc áo ngủ màu mận chín, sau lưng một vòng tay rắn chắc đang ôm lấy cô, cô đặt điện thoại sang một bên, quay đầu lại thì ngửi thấy một mùi hương thơm mát, cô cứ thế được kéo vào một vòm ngực rộng rãi.
Trái tim Trình Ly Nguyệt loạn nhịp, một luồng điện quen thuộc lan tỏa khắp toàn thân, sức hút của người đàn ông này thực sự khiến cô không thể từ chối. Mỗi lần anh vừa lại gần cô đều bị hooc-môn của anh bao phủ.
"Ừ... hôm nay là ai nói sẽ không mặc gì cho anh xem? Tại sao vẫn còn mặc?" Cung Dạ Tiêu lên tiếng oán thán, nhưng vẫn không quên lời cô nói ban sáng.
Trình Ly Nguyệt hơi đỏ mặt, anh vẫn đòi nhìn!
"Không mặc sẽ lạnh lắm!" Trình Ly Nguyệt tìm lý do.
"Vậy sao? Để anh xem nào, lạnh ở đâu, anh sưởi ấm cho em." Cung Dạ Tiêu liền luồn tay vào.
Trình Ly Nguyệt lập tức giơ tay ra né tránh nhưng sao có thể tránh được anh? Đành phải cùng anh bắt đầu cuộc mây mưa tối nay, cô chỉ mong sáng mai có thể xuống giường bình thường được.
Phủ tổng thống.
Lại một đêm lặng lẽ, bụng của Sở Duyệt ngày một lớn, đã tám tháng rồi, sắp tới ngày sinh, gần đây cô ngủ không được ngon giấc, hơn nữa đều phải nằm nghiêng.
Vì thế lần nào cô cũng phải gối lên tay Tịch Phong Hàn mới có thể chợp mắt. Tịch Phong Hàn tối nay cũng đã xử lý xong công việc, bây giờ hàng ngày ngoài công việc ra anh còn có việc quan trọng nhất phải làm đó là ở bên cô, giúp thời gian cuối thai kỳ của cô không phải quá mệt mỏi.
Sau khi Tịch Phong Hàn nằm xuống, Sở Duyệt bên cạnh đã rất mệt, nhưng cô vẫn dựa vào lòng anh theo phản xạ, Tịch Phong Hàn vòng tay ôm lấy eo cô, cẩn thận tránh bụng cô ra, sau đó vô nhẹ vai cô giúp cô ngủ ngon hơn.
Sở Duyệt khẽ hé mắt, liền bắt gặp nụ cười của anh, Tịch Phong Hàn xoa nhẹ bụng cô, cảm giác đứa bé trong bụng cũng đang ngủ, anh thở dài, phụ nữ sinh con đúng là một việc khổ cực.
Điều này khiến anh gần đây có thời gian là về thăm mẹ, anh muốn mẹ tới sống trong phủ tổng thống nhưng mẹ quen sống ở nhà, không dọn tới, nhưng bà không hề thiếu sự quan tâm dành cho Sở Duyệt, gần đây cứ hai ngày bà lại tới thăm cô một lần.
Tịch Phong Hàn cùng Sở Nguyệt chìm vào giấc ngủ, sau khi cô ngủ say, điện thoại có tiếng tin nhắn, anh giơ tay với điện thoại mở ra xem thì thấy một câu: "Các hạ, điều tra ra một file tài liệu tổ chức cũ của phu nhân nghi ngờ bị tiết lộ ra ngoài."
Tịch Phong Hàn lập tức giật mình, lông mày nhíu chặt, trả lời: "Lập tức đi sâu điều tra, nhất định phải làm rõ địa điểm và người tiết lộ file ra ngoài, tìm và lấy lại."
"Vâng!"
Đầu dây bên kia trả lời một tiếng.
Tịch Phong Hàn không hề yên tâm, anh biết, tổ chức kia tuy thần bí nhưng họ cũng không hoàn toàn cách biệt thế giới bên ngoài, sẽ có một số tài liệu bị tiết lộ, vì thế anh phái người cố gắng điều tra, bây giờ, đã lâu vậy rồi cuối cùng cũng có chút manh mối.
Nhưng bất luận file đó đang ở đâu, hoặc người nào biết về thân phận của Sở Duyệt anh cũng sẽ đều xử lý sạch sẽ, tuyệt đối không để lại hiểm họa cho cô.
Cả đời này anh chỉ muốn cô trở thành vợ anh, yên ổn ở bên cạnh anh, những việc khác đều không muốn sẽ ảnh hưởng tới cô.
Sở Duyệt đang ngủ say, cô không hề biết có một tin tồi tệ đã xảy ra, những ngày này cô đang tận hưởng cuộc sống an dật và yên bình, mỗi ngày cô đều thấy rất hạnh phúc, hơn nữa cô cũng sắp sửa làm mẹ.
Gần đây cô thường đọc sách về giáo dục trẻ, cô đang mong đợi trở thành một người mẹ mẫu mực, mặc dù cô từng trải qua những chuyện máu tanh, nhưng cô sẽ không mang tới cho con mình những chuyện đó, cô cần phải gột rửa, cần quên đi hết.