Một lúc sau trợ lý của anh bước vào để bàn chuyện. Hạ An Ninh cảm giác khi nãy hai người hôn nhau đều bị mọi người nhìn thấy.
Sau đó, Hạ An Ninh chuyển vị trí tới chỗ ghế phía sau. Tiếp viên hàng không đem cho cô món salad hoa quả. Hạ An Ninh vừa nghe nhạc vừa thưởng thức khung cảnh bên ngoài, tâm trạng rất vui.
Thế nhưng cô không biết, có một người không chịu yên.
Lam Doanh có được địa chỉ liền tìm tới nhà của Hạ An Ninh. Cô và bạn mình bước tới một tòa nhà cũ kỹ. Lam Doanh nhìn bạn của mình với vẻ chê bai.
"Loại người sống ở khu vực thế này mà cũng dám cạnh tranh với cậu ứng. Thật không biết cô ta lấy đâu ra dũng khí." Bạn của Lam Doanh hừ một tiếng.
Trong căn phòng ở tầng 4, Hạ Thục Hoa đang ở nhà. Có người tới, đó là Lý Kiều Thắng. Vì trong tay hắn có những bức ảnh khi trẻ của bà, nên bà không dám để hắn ở bên ngoài.
Lúc đó, Hạ Thục Hoa bực tức nói: "Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ bao giờ đưa tiền cho anh. Tôi không sợ anh đâu."
Lý Kiều Thắng cười nhạt: "Thục Hoa, cô nên biết điều. Nếu cô không đưa tiền, thì tôi sẽ tìm địa chỉ hàng xóm nhà cô mà gửi những bức ảnh này cho họ. Chuyện của em với tôi sẽ bị bại lô ngay, xem cô sống thế nào đây."
"Anh... Anh cút ngay, cút ngay ra khỏi nhà tôi." Hạ Thục Hoa muốn đẩy hắn nhưng Lý Kiều Thắng đã nắm lấy tay cô: "Cô dám đẩy tôi." Nói xong, hắn liền tát lên mặt bà. Hạ Thục Hoa lập tức ngã ra, tóc tai bù xù trông rất bi đát.
"Tôi nói cho cô biết, Hạ Thục Hoa, tốt nhất là chuẩn bị 100 nghìn cho tôi. Lâu lắm rồi tôi không chơi gái. Bây giờ chúng nó trẻ lắm. Chứ còn dạng như cô, tôi không thèm." Lý Kiều Thắng nói với giọng rất buồn nôn.
"Anh là đồ súc sinh, không phải là người." Hạ Thục Hoa ôm mặt, nước mắt rưng rưng.
"Hôm nay tôi không lấy được 100 nghìn, tôi sẽ xem cô làm thế nào! Tôi sẽ chẳng đi đâu cả." Nói xong, Lý Kiều Thắng ngồi xuống ghế, dạng chân trông rất hãm tài.
Không khí trong phòng vô cùng nặng nề. Lúc này đột nhiên có tiếng chuông cửa.
Hạ Thục Hoa đột nhiên giật mình, lúc này còn có ai tới nữa? Lẽ nào là con gái cô vẫn chưa đi?
Hạ Thục Hoa chạy vội tới cửa, qua lỗ quan sát, bà thấy hai cô gái ăn mặc sành điệu đứng bên ngoài. Bà mở cửa ra hỏi: "Hai cô là ai?"
"Chào dì, chúng cháu là bạn của con gái dì. Cháu có thể vào nhà được không? Chúng cháu có chút chuyện muốn nói." Lam Doanh tỏ vẻ lễ phép.
"Con gái tôi không có ở nhà."
"Dì ơi, chúng cháu nói chuyện với dì cũng được."
"Nhưng... bây giờ không tiện lắm." Lúc này làm sao bà dám để hai cô gái này vào?
Đúng lúc đó Lý Kiều Thắng nghe thấy tiếng bạn của con gái bà. Hắn bình tĩnh bước tới: "Nghe nói bạn của con gái cô đều là người có tiền, hay là vay chúng một ít?"
"Lý Kiều Thắng, anh đừng ăn nói hàm hồ. Anh cút ngay. Ở đây không chào đón anh."
Lam Doanh và bạn nhìn nhau, không ngờ lại đến đúng lúc có kịch hay để xem.
"Dì ơi, dì gặp vấn đề gì về tiền bạc ạ?" Lam Doanh giả bộ quan tâm.
"Bà ta nợ 100 nghìn, hôm nay phải trả." Lý Kiều Thắng nhìn hai cô gái bê ngoài, nói thẳng.
"Ồ! Cháu lại tưởng có chuyện gì! Chỉ là 100 nghìn thôi sao? Cháu sẽ trả thay" Lam Doanh nói xong nhìn Lý Kiều Thắng: "Ông có tài khoản ngân hàng không, tôi sẽ chuyển sang."
"Không cần, cô gái. Cảm ơn tấm lòng của cô." Hạ Thục Hoa sao có thể cầm tiền của bạn con gái bà?
"Hạ Thục Hoa, có người muốn trả cho cô, cô phải vui mới đúng chứ. Nếu không, cô sẽ phải hối hận đấy." Lý Kiều Thắng nói với vẻ đe dọa.
Sắc mặt Hạ Thục Hoa thay đổi, Lý Kiều Thắng lập tức cầm điện thoại, chuyển số tài khoản cho Lam Doanh: "Cô gái, cô chuyển sang đây là được."
Lam Doanh cầm điện thoại của hắn, sau khi nhập số tài khoản vào lập tức chuyển 100 nghìn sang.
Lý Kiều Thắng thấy tin nhắn tới lập tức cười, lộ hàm răng thô kệch. Sau đó hắn cảnh báo Hạ Thục Hoa: "Thục Hoa, cô nên cầu mong tôi đừng tiêu số tiền này của nhanh. Nếu không tôi sẽ lại tới tìm cô đấy."
Nói xong Lý Kiều Thắng đắc ý rời đi.
Lam Doanh và bạn nhìn nhau. Nhưng lời nói của Lý Kiều Thắng có thể chính là cơ hội cho họ.
Lý Kiều Thắng rời đi, Hạ Thục Hoa nhìn Lam Doanh với vẻ cảm kích: "Cô gái này, cảm ơn cô nhiều quá. Khoản tiền này nhất định tôi sẽ tìm cách trả cho cô."
"Dì đừng lo, sao mặt dì lại bị sưng thế kế." Lam Doanh nhìn vào má của Hạ Thục Hoa.
Hạ Thục Hoa lập tức đưa tay lên che đi: "Không sao, tôi không sao... Các cô là bạn của Hạ An Ninh thật sao? Thế nhưng nó đã đi nước ngoài rồi."
"Đi nước ngoài ư?" Lam Doanh ngạc nhiên hỏi.
"Đúng thế, sáng nay nó đi với bạn trai nó. Các cô không liên lạc với nó ư" Hạ Thục Hoa hỏi ngược lại.
Ánh mắt Lam Doanh lộ rõ vẻ bực tức vào đố kỵ, không ngờ Hạ An Ninh lại cùng đi nước ngoài với Cung Vũ Trạch. Xem ra, cô đã đánh giá thấp Hạ An Ninh rồi.
Đi cùng với Cung Vũ Trạch, chẳng phải cô ta đang nghĩ mọi cách để chiếm lấy con người anh ta hay sao.
Lam Doanh nghĩ, cô vốn định tới đây để đàm phán với Hạ Thục Hoa. Nhưng xem ra cô cần quan sát thêm một chút, đặc biệt là khi nãy người đàn ông đó đanh uy hiếp Hạ Thục Hoa. Nhất định là có một bí mật nào đó.
"Hai cháu tên là gì? Có muốn uống chút nước không?" Hạ Thục Hoa nhớ ra Lam Doanh vừa giúp đỡ mình, nên tiếp đón họ thân tình hơn.
"Không cần đâu dì ơi. Cháu tới đây một chút thôi. Người đàn ông khi nãy là ai thế? Sao lại tới đây gây chuyện?" Lam Doanh tỏ vẻ quan tâm hỏi.
"Chỉ là một tên vô lại, đừng để ý tới hắn. " Hạ Thục Hoa hừ một tiếng, không muốn nhắc tới tên Lý Kiều Thắng này.
Lam Doanh có một chút suy nghĩ phức tạp, thì ra mẹ của Hạ An Ninh đang gặp phiền phức lớn. Rất tốt, bây giờ cô chỉ cần đi tìm hiểu bà ta có mối quan hệ thế nào với người đàn ông kia, có lẽ cô sẽ nắm bắt được cơ hội.