Thẩm Quân Dao khóc lóc trong phòng bệnh, Trần Quế Liên bước vào, tay cầm một chiếc thẻ, cô cẩn thận đặt trên tủ đầu giường bên cạnh cô ta: "Thẩm tiểu thư, thẻ này tôi để ở đây, tiền bên trong tôi chưa từng động vào, cô hãy nhận lại đi."
Thẩm Quân Dạo bất ngờ ngẩng gương mặt nhem nhuốc, tóc tai rối bời của mình lên, giận dữ trừng mắt nhìn cô: "Bác sĩ Trần, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao cô lại bán đứng tôi?"
Trần Quế Liên vội lắc đầu nói: "Không, Thẩm tiểu thư, tôi không hề bán đứng cô, tôi cũng không biết tại sao vị tiểu thư ban nãy lại biết được chuyện này."
"Không thể nào, cô ta không hề biết tôi mang thai giả, nhất định là cô, Trình Ly Nguyệt đã cho cô bao nhiêu tiền, cô nói đi!" Thẩm Quân Dao vô cùng hận, nhìn cô như thể muốn giết người.
Trần Quế Liên sa sầm sắc mặt: "Thẩm tiểu thư, khi đó cô cho tôi một triệu tệ, tôi động lòng nên mới nhận, nhưng bây giờ tôi còn mất cả việc làm chỉ vì giúp cô việc này, tôi không nhận tiền của ai cả, việc này tới đây là kết thúc."
"Cô ta không thể nào biết được, cô ta vẫn tưởng rằng tôi có thai, cô ta không thể biết được..." Thẩm Quân Dao điên cuồng lắc đầu, cô không dám tin Trình Ly Nguyệt có thể điều tra ra bất cứ manh mối nào, tới người nhà họ Lục cũng không biết, tại sao Trình Ly Nguyệt lại biết được?
Trần Quế Liên lúc này cũng không khỏi đồng cảm với Thẩm Quân Dao, vì cô vừa nãy cũng bị cấp trên gọi đi nói chuyện, cô không thể tiếp tục ở lại bệnh viện nữa.
"Thẩm tiểu thư, chắc là báo ứng! Cô dùng tính mạng của một đứa trẻ đi hại người, cô biết tội nghiệt này nặng thế nào không? Sau này đừng có những suy nghĩ hại người như vậy nữa!" Trần Quế Liên khuyên nhủ.
Thẩm Quân Dao ngẩng đầu cười nhạt nói: "Chả phải cô cũng giúp tôi nghĩ cách đó sao?"
Trần Quế Liên nghẹn lời: "Tôi sẽ không bị cô kiểm soát đâu, bây giờ cho dù bị đuổi việc tôi cũng cam lòng, sau này làm người đừng nên làm việc sai trái nữa."
"Sao cô ta lại biết tôi mang thai giả? Điều này không thể nào... tuyệt đối không thể nào..." Thẩm Quân Dao điên cuồng lẩm bẩm một mình.
Trần Quế Liên đành phải nói với cô: "Là vì tiểu thư đó cầm máu của cô tới bệnh viện xét nghiệm, phát hiện ra chỉ số hcg bình thường, nếu cô có thai vậy thì chỉ số này sẽ cao hơn bình thường, vì thế cô ấy tìm tới tôi, tôi đành phải nói ra sự thật nếu không họ sẽ giao tôi cho cảnh sát xử lý."
Thẩm Quân Dao ngã nhào ra đất: "Sao cô ta lại biết những thứ này vậy?"
"Tôi cũng không biết, Thẩm tiểu thư, tôi khuyên cô hãy giải thích và nhận lỗi với người nhà! Việc này vốn là lỗi của cô." Trần Quế Liên nói xong liền đứng dậy bỏ đi.
Sắc mặt Thẩm Quân Dao chỉ có oán hận và không cam tâm, trên người cô vẫn mặc trang phục bệnh nhân, mười mấy phút trước cô đã gọi điện cho mẹ đẻ mình, nghĩ tới lời của Lục Tuấn Hiên cô lại cảm thấy lo lắng không yên, cô nghĩ lẽ nào Lục Tuấn Hiên thực sự muốn li hôn với cô.
Không, không thể li hôn với anh được, vị trí Lục phu nhân này chỉ có thể thuộc về một mình cô.
Cô không thể tưởng tượng ra việc người phụ nữ khác sẽ thay thế cô, Thẩm Quân Dao sợ hãi thở dốc, trong đầu cô tưởng tượng ra những cô gái xinh đẹp đó đang diễu võ dương oai trước mặt cô, cô muốn điên lên mất.
"Quân Dao, con gái của mẹ! Sao con lại thành ra thế này?" Lữ Anh đẩy cửa bước vào thì thấy con gái đang ngồi trên giường, đầu tóc bù xù như người điên.
"Mẹ..." Thẩm Quân Dao lập tức ôm lấy bà, khóc như một đứa trẻ bị uất ức.
"Mẹ đây, mẹ đây, đừng khóc nữa." Lữ Anh vừa mới biết chuyện qua điện thoại, trước đấy bà cũng không biết việc con gái mang thai, Thẩm Quân Dao tới người nhà ngoại cũng giấu.
Nhưng dù sao đây cũng là mẹ đẻ, con gái cho dù có mắc lỗi lầm lớn, trong lòng Lữ Anh vẫn cho rằng có thể tha thứ, ngược lại bà cũng rất giận cách làm không có tình người của nhà họ Lục.
Để con gái của bà một thân một mình lại bệnh viện thì còn ra thể thống gì chứ?
"Mẹ, Tuấn Hiên đánh con, còn mắng con nữa, còn nói sẽ li hôn với con... không cho phép con về nhà họ Lục." Thẩm Quân Dao ôm lấy mẹ mình, nói hết mọi điều tủi thân và sợ hãi ra.
"Ngoan, không đâu, Tuấn Hiên sẽ không li hôn với con đâu, nó chỉ nhất thời tức giận mà thôi." Lữ Anh an ủi nói.
"Thật sao? Anh ấy sẽ không li hôn với con chứ?" Thẩm Quân Dao lúc này rất cần một người dỗ dành mình.
"Không, đương nhiên là không rồi, con gái mẹ xinh đẹp đáng yêu thế này sao nó có thể li hôn được chứ?" Từ nhỏ tới lớn Lữ Anh đã luôn cưng chiều con gái mình hết mức, bây giờ không ngại nói dối để nựng con.
Trong lòng Lữ Anh cũng không dám chắc, song dỗ dành con là việc cần làm, nhưng bà ta không biết rằng cứ dỗ dành không có chừng mực như vậy sẽ không hề tốt cho Thẩm Quân Dao.
Nhà họ Lục.
Việc này là một cú sốc lớn đối với nhà họ Lục, khiến Trần Hà đau đầu mãi không thôi, vừa về đến nhà là nằm ra giường, Lục Nhã Tình ở bên chăm sóc, thấy mẹ cứ rên rỉ, trằn trọc mãi không ngủ được, cô đổ toàn bộ trách nhiệm này lên đầu Thẩm Quân Dao.
"Mẹ, sao chị dâu có thể làm vậy chứ, thật quá đáng, thật quá đáng." Lục Nhã Tình tức giận nói.
"Đừng gọi cô ta chị dâu nữa, anh trai con nói rồi, bây giờ cô ta không có tư cách làm chị dâu con." Trần Hà nói.
Lục Nhã Tình liền cúi đầu ghé sát tai mẹ mình: "Mẹ, mẹ thấy anh trai con có khi nào sẽ li hôn với chị dâu không?"
"Li hôn cũng được, một kẻ chuyên nói dối như vậy lại không thể sinh con, li hôn cho xong chuyện, để anh trai con tìm người khác có thể sinh con được." Trần Hà lúc này tức muốn chết.
Lục Nhã Tình le lưỡi, theo cô việc làm của Thẩm Quân Dao lần này thật quá đáng, tuy nhiên cô cũng là người thích náo nhiệt, nghĩ một lát lại nói: "Cũng đúng, để anh con cưới một cô vợ xinh đẹp khác về. Chị dâu tiêu tiền hoang phí quá, hơn nữa lại còn keo kiệt với chúng ta."
Lục Tuấn Hiên ngồi trên sofa, lúc này trong lòng anh lửa giận đối với Thẩm Quân Dao vẫn chưa nguôi, có điều lúc này anh cũng coi như không có người tên là Thẩm Quân Dao. Dù sao thì anh cũng chỉ quan tâm tới con, bây giờ con không có, địa vị của Thẩm Quân Dao trong trái tim anh cũng không còn lại là bao.
Có điều trong đầu anh lúc này đang nghĩ tới Trình Ly Nguyệt, hồi chiều anh giận dữ dùng lời lẽ nặng nề nói với cô, tới lúc này anh vẫn còn tự trách mình.
Lần này người chịu uất ức lớn nhất chính là Trình Ly Nguyệt, Trình Ly Nguyệt sau khi làm rõ chân tướng sự việc, cô không hề oán, không hề hận chỉ thản nhiên bỏ đi, điều này khiến trong lòng Lục Tuấn Hiên càng cảm thấy áy náy, nghĩ tới những lời lẽ nặng nề nói với cô, anh càng thương cô và hận Thẩm Quân Dao hơn.
Thẩm Quân Dao so với Trình Ly Nguyệt chẳng khác nào so sánh giữa đàn bà độc địa và thiên thần.
Nhưng nghĩ tới việc Trình Ly Nguyệt có Cung Dạ Tiêu ở bên cạnh trong lòng anh lại cảm thấy đố kị, từ đầu chí cuối chỉ có Cung Dạ Tiêu là có được cô, anh thực sự rất hối hận.
Vốn dĩ Trình Ly Nguyệt mới là người đáng được yêu, còn Thẩm Quân Dao, nghĩ tới kế hoạch hãm hại Trình Ly Nguyệt, chẳng phải chính là do cô ta nghĩ ra đó sao?
Có thể thấy người đàn bà này lòng dạ độc ác tới nhường nào.