“Rốt cuộc thì cô muốn làm gì hả?” Quý An Ninh nhíu mày, nhìn chằm chằm cô ta.
Ánh mắt Lam Doanh cũng hung hăng nhìn lại Quý An Ninh, cô ta khoanh tay, có chút giễu cợt nhìn khắp người cô, chậc một tiếng, nói: “Thật sự là nhìn không ra đó! Sau ba năm cô lại thay đổi như thế này! Không biết cô đã dùng thủ đoạn gì mà có thể có được mọi thứ như bây giờ nhỉ?”
“Mong cô nói chuyện tôn trọng người khác một chút.” Quý An Ninh lạnh lùng liếc cô ta.
“Tôi không tôn trọng thì thế nào hả? Cô nghĩ tôi sợ cô sao?” Lam Doanh hừ lạnh một tiếng.
“Có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng ra đi, tôi không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với cô.” Quý An Ninh quay mặt đi, không muốn nhìn cô ta.
“Đến quán cà phê bên kia đi. Tôi có vài thứ muốn đưa cho cô, ở chỗ này không tiện.” Nói xong, Lam Doanh khoanh tay đi trước, Quý An Ninh cũng theo sau cô ta.
Sắc mặt Quý An Ninh lúc xanh lúc trắng, còn Lam Doanh thì vô cùng đắc ý, bởi vì chỉ cần trong tay cô ta vẫn còn cầm cái đĩa CD kia, thì cô ta có thể dễ dàng thưởng thức dáng vẻ sợ hãi trong mắt Quý An Ninh.
Đến tiệm cà phê, Lam Doanh chọn một chỗ trống không có người ngồi xuống, gọi cà phê. Quý An Ninh không gọi, cô chỉ muốn biết mục đích mà Lam Doanh đến đây là gì.
Lam Doanh lấy một chiếc ipad trong túi ra, đưa cho cô: “Tự cô xem đi.”
Quý An Ninh đưa tay cầm ipad, tưởng đó là video của mẹ cô, nhưng không ngờ khi mở ra thì lại là video của cô và Cung Vũ Trạch ở trong nhà hàng trêu chọc nhau. Quý An Ninh tức giận nói: “Cô lại cho người theo dõi chúng tôi?”
“Không phải, cái này là bạn tôi gửi cho tôi. Không khéo lúc đó bạn tôi cũng ở cái nhà hàng đó, cho lên mới nhìn thấy bộ dáng vô sỉ quyến rũ Cung Vũ Trạch của cô.” Lam Doanh hừ nhẹ một tiếng, nói. Sau đó cô ta lại lấy ipad tìm một chút, đó là mấy bức ảnh chụp màn hình của Hạ Thục Hoa, hơn nữa mấy tấm đó đều lộ da lộ thịt khiến người ta không dám nhìn lâu.
Quý An Ninh chỉ liếc nhìn một cái, vẻ đau lòng, không dám nhìn tiếp.
“Sao hả, không dám xem tiếp à? Cô cũng cảm thấy mẹ cô không biết xấu hổ ư! Đây cũng chỉ là mấy bức ảnh chụp mà thôi, nếu như mà là một đoạn video thì có phải cô càng không dám xem không? Quý An Ninh, chúng ta tiếp tục làm trao đổi như ba năm trước đi, chỉ cần cô rời khỏi Cung Vũ Trạch, tôi đảm bảo sẽ giữ thanh danh cho mẹ cô.” Giọng nói Lam Doanh tràn đầy uy hiếp.
Quý An Ninh lắc đầu, quay đầu nhìn cô ta, kiên định nói: “Tôi không đồng ý, tôi sẽ không rời xa anh ấy đâu.”
“Cô không muốn rời xa anh ấy, vậy thì cô nhẫn tâm nhìn chuyện của mẹ cô bị lộ ra ngoài sao?”
“Cô dám tung chuyện này ra thử xem.” Quý An Ninh cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Lam Doanh.
“Được thôi, thử thì thử, cô nghĩ tôi sẽ sợ ư? Tốt nhất là cô nên biết tôi sẽ làm như thế.” Lam Doanh nói xong, lấy ipad về, nói tiếp: “Cô cứ nhìn mấy tấm ảnh của mẹ mình đi, nó đáng xấu hổ, đáng trơ trẽn đến mức nào chứ. Tôi tin là rất nhiều người muốn nhìn thấy nó đấy. Ví dụ như cha mẹ Cung Vũ Trạch, những người bên cạnh cô, hàng xóm của cô, còn có cả vợ con người đàn ông trong video, và cả cộng đồng mạng nữa chứ.”
“Cô câm miệng.” Quý An Ninh tức giận quát lên với cô ta.
“Vậy thì cô tiếp tục giao dịch với tôi, rời xa Cung Vũ Trạch, cút khỏi anh ấy đi.” Lam Doanh uy hiếp cô.
Quý An Ninh cắn môi, vẫn kiên quyết nhìn cô ta, nói: “Tôi sẽ không rời đi, ba năm trước tôi đã làm tổn thương anh ấy một lần, lần này tôi tuyệt đối sẽ không làm anh ấy đau lòng nữa. Cho dù chính tôi nói rõ tất cả mọi chuyện với anh ấy, tôi cũng sẽ không rời xa anh ấy.”
“Cô... cô có thể nói mọi chuyện ra được sao? Cung Vũ Trạch mà biết mẹ cô là người đê tiện như thế, không chừng anh ấy có thể lập tức liên tưởng đến cô, khẳng định cô cũng hèn hạ như thế, thứ của kẻ đê tiện sinh ra thì cũng là kẻ đê tiện mà thôi.” Lam Doanh tức giận mắng.
Trước mặt Quý An Ninh có để một cốc nước lọc, khi vừa nghe Lam Doanh nói xong những lời này, tay cô nắm chặt lại, đưa tay cầm lấy ly nước, hất lên mặt cô ta.
Lam Doanh đang không chú ý, tức thì cả khuôn mặt tinh tế của cô ta đều bị nước hắt vào đầy mặt và cổ, bộ dáng rất chật vật, xấu hổ. Cô ta lập tức nổi giận hét lên: “Quý An Ninh, cô điên rồi à!”
“Nếu như cô còn dám mắng mẹ tôi nữa, dù là phải giết cô, tôi cũng không để ý đâu.” Quý An Ninh nói xong, lập tức đứng dậy rời đi.
“Cô không được đi, mau trở lại đây cho tôi. Quý An Ninh, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, tôi sẽ khiến cho tất cả mọi người biết chuyện xấu của mẹ cô, tôi sẽ khiến cô không thể ngóc đầu lên được.”
Tuy trong lòng Quý An Ninh cũng sợ hãi cô ta sẽ làm như thế, nhưng cô sẽ không để cô ta uy hiếp lần nữa.
Cả người Lam Doanh chật vật không chịu nổi, cô ta lập tức lấy điện thoại chụp ảnh chính mình, sau đó gửi cho anh trai, rồi gọi điện thoại cho hắn.
“Tiểu Doanh, xảy ra chuyện gì à? Ai đã tạt nước vào em?”
“Đó là một kẻ tiện nhân, anh, anh phải xử lý giúp em.”
“Là một cô gái ư? Ai vậy?”
“Cô ta tên là Quý An Ninh, em gái của Quý Thiên Tứ.”
“Sao cô ta lại muốn hất nước vào em? Em gặp cô ta làm gì?” Lam Phong tò mò hỏi.
Lam Doanh lập tức ngậm miệng không nói, đành phải ấp úng, qua loa nói: “Em chỉ mắng cô ta vài câu thôi, cô ta liền hất nước vào em.”
“Em mắng cô ta làm gì chứ?” Lam Phong càng cảm thấy không hiểu.
“Em là vì... em thấy cô ta không vừa mắt, mắng cô ta. Anh, anh đừng hỏi nữa, anh có thể trả thù cho em không? Em muốn cho cô ta đẹp mặt.”
“Được rồi, đừng tức giận nữa, mau về nhà đi.”
Sau khi Lam Doanh than phiền với anh trai xong, trong lòng cô ta vẫn còn tức, thật là mất mặt mà, bây giờ mấy người khách bên cạnh cũng đang nhìn sang cô ta nữa. Từ bé đến giờ, cô ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã như thế này đâu.
Đáy lòng cô ta hung hăng kêu gào, Quý An Ninh, cô đợi đó cho tôi.
Quý An Ninh trở lại phòng làm việc, vốn dĩ tâm trạng cô hôm nay đang tốt đẹp thì lại bị sự xuất hiện của Lam Doanh mà phá hỏng hết rồi.
Bây giờ, cô cũng chỉ còn cách là chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nếu như phát hiện mấy chuyện linh tinh của mẹ cô bị đăng lên mạng, thì cô phải tìm người nhanh chóng xóa đi, dù có phải mất bao nhiêu tiền, giá cả bao nhiêu,cô cũng sẽ trả.
Hơn nữa, cô cũng tính nói chuyện này cho anh trai biết, nhờ anh ấy giúp đỡ. Dù cô rất muốn nói cho Cung Vũ Trạch biết, nhưng anh trai của Lam Doanh lại là bạn tốt của anh, em gái anh ta làm ra chuyện như thế, cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm anh em của Cung Vũ Trạch.
Vì vậy, có anh trai giúp cô theo dõi chuyện này thì chắc cũng sẽ không có vấn đề gì.
Hơn thế, giữ kín chuyện riêng của mẹ cô, càng để ít người biết càng tốt, đây cũng là cách tôn trọng bà.
Quý An Ninh ra khỏi phòng đi đến cửa phòng làm việc của Quý Thiên Tứ, gõ cửa thì đúng lúc anh ở đây. Quý Thiên Tứ nhìn thấy sắc mặt khó coi của cô, hơi lo lắng đứng lên hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sắc mặt em xấu thế.”
“Anh, có chuyện này mong anh có thể giúp em.” Trong giọng nói Quý An Ninh có chút mệt mỏi.
“Chuyện gì, em nói đi. Anh có thể giúp được thì chắc chắn sẽ cố gắng giúp em.”
“Là chuyện về mẹ nuôi đã qua đời của em. Chuyện này em cũng không nói với Vũ Trạch.” Quý An Ninh ngồi xuống sô pha trong phòng Quý Thiên Tứ, hơi lo lắng về lời tiếp theo của mình. Quý Thiên Tứ ngồi xuống cạnh cô, yên lặng nhìn cô, đợi cô nói tiếp. Quý An Ninh lấy dũng khí, nói rõ ràng hết mọi chuyện, cũng bao gồm cả chuyện Lam Doanh đã ép cô rời hỏi Cung Vũ Trạch ba năm trước. Quý Thiên Tứ nghe xong, ngoài cảm giác đau lòng cho cô, còn có một chút tức giận.