Trên xe, cậu nhóc vẻ mặt lo lắng, hỏi mami tại sao không tới bệnh viện.
Trình Ly Nguyệt đành giả bộ gọi điện thoại, sau đó nói với cậu nhóc bà dì đã khỏe, đã về nhà rồi.
"Thật sư? Vậy thì tốt quá." Cậu nhóc nghe xong lập tức vui mừng.
"Tiểu Trạch, đã tới đây rồi vậy thì chúng ta hãy ở lại nhà bà dì một thời gian nhé! Mami có chút việc ở bên này." Trình Ly Nguyệt đành nói dối để gạt cậu bé,
Cậu bé chớp mắt ngẫm nghĩ, sau đó tò mò hỏi: "Vậy baba có tới tìm chúng ta không?"
"Chúng ta tạm thời không nhớ tới ba nữa có được không? Ba con rất bận." Trình Ly Nguyệt xoa đầu cậu nhóc, trong lòng nghĩ thầm, Cung Dạ Tiêu tốt nhất đừng xuất hiện, cho dù anh ta có tới thì cô cũng sẽ không nhường con của mình cho anh ta đâu.
Tuy nhiên Trình Ly Nguyệt không hề biết rằng, khi cô đang nghĩ vậy, trên đỉnh đầu cô có một chiếc máy bay đang bay vòng trên không, yêu cầu hạ cánh, máy bay riêng của Cung Dạ Tiêu bay nhanh hơn máy bay dân dụng, lúc này cũng đã tới nơi.
Trên taxi, Trình Ly Nguyệt mệt mỏi ôm lấy con, nghĩ lát nữa tới nhà dì, cô nhất định phải ngủ một giấc đã, thể xác và tinh thần cô đều rất mệt mỏi.
Trên khu vực dừng máy bay của sân bay quốc tế, máy bay riêng của Cung Dạ Tiêu đã hạ xuống, trước lối đi VIP, ba chiếc xe việt dã hộ tống một chiếc Rolls-Royce màu đen đợi sẵn ở đó, công ty của Cung Dạ Tiêu có đầu tư sản nghiệp điện tín và năng lượng mới ở đất nước này, thuộc hàng nhân vật đầu tư thương mại hàng đầu ở đây.
Vì thế trước khi anh xuất phát, tổng công ty ở trong nước đã liên hệ với người tiếp đón của bên này, chuẩn bị sẵn xe đón tiếp ông chủ lớn này.
Cung Dạ Tiêu mặc comple màu đen, thần sắc mệt mỏi, nhưng không hề ảnh hưởng tới dáng vẻ uy phong, bá khí của anh, dưới sự hộ tống của bốn vệ sĩ, Cung Dạ Tiêu mau chóng bước vào ghế sau của xe hơi.
Vừa lên xe, Cung Dạ Tiêu liền dùng tiếng Anh ra lệnh đi tới khu dân cư mà dì của Trình Ly Nguyệt sinh sống.
Ba chiếc xe việt dã màu đen hộ tống xe của Cung Dạ Tiêu từ từ xuất phát.
Trình Ly Nguyệt ngồi trên taxi, cậu nhóc vô cùng hào hứng, đây là nơi cậu lớn lên, rất có tình cảm.
Sau một giờ xe, những khu mua sắm và công viên quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu bé, cậu bé vô cùng háo hức.
Trình Ly Nguyệt chống tay nghiêng đầu, cố giữ tinh thần, thấy sắp tới nhà di, tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn một chút.
Nơi này không có những tòa nhà cao tầng mọc dày đặc như ở trung tâm thành phố, mà là những khu biệt thự nhà ở cỡ nhỏ đan xen, mỗi nhà có một vườn hoa và bãi cỏ nhỏ, đường xá rất sạch sẽ gọn gàng, vô cùng yên tĩnh. Dì của Trình Ly Nguyệt mở một nhà hàng người Hoa khá nổi tiếng ở đây, việc kinh doanh khá ổn.
Gần đây dì tuổi tác đã cao, nhà hàng giao cho con trai và con dâu quản lý, dì chỉ ở nhà hưởng phúc con cháu.
Trình Ly Nguyệt dắt tay Tiểu Trạch xuống xe, mở lan can màu trắng của vườn hoa bước vào, hai đứa bé đang nô đùa trong vườn lập tức mừng rỡ gọi: "Tiểu Trạch... dì Ly Nguyệt."
Trình Ly Nguyệt nhìn thấy hai đứa cháu nội của nhà dì, cháu trai năm tuổi, cháu gái ba tuổi thân thiết với Tiểu Trạch từ nhỏ, cô mỉm cười: "Đậu Đậu, Tiểu Tuấn, bà nội đâu rồi?"
"Bà đang gọt trái cây cho tụi con." Nói xong ba đứa nhóc liền dắt tay nhau, chạy nhảy nô đùa rất vui vẻ.
Tiểu Trạch cười khanh khách không ngớt, chả mấy chốc đã quấn quýt nô đùa với hai nhóc kia trên bãi cỏ.
Trình Ly Nguyệt gõ cửa, gọi vào trong nhà: "Dì Mai."
Lập tức một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi bước ra từ nhà bếp, nhìn thấy Trình Ly Nguyệt bất ngờ xuất hiện trong nhà, liền mừng rỡ: "Ly Nguyệt, sao con lại bất ngờ tới thăm dì thế này? Sao không nói trước một tiếng!"
"Xin lỗi dì Mai, con tới vội quá!"
"Tiểu Trạch đâu?"
"Tiểu Trạch đang chơi ngoài vườn cùng anh em Đậu Đậu."
Dì Mai dắt tay cô, ngắm nghía cô một hồi, tặc lưỡi một tiếng: "Sao về nước lại gầy đi thế này? Nhìn sắc mặt con tiều tụy quá, không được nghỉ ngơi sao?"
"Trên máy bay phải trông coi Tiểu Trạch, sao có thể ngủ được, dì Mai, dì hãy giúp con giấu chuyện này được không?" Trình Ly Nguyệt khẽ thỉnh cầu.
Dì Mai lập tức hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trình Ly Nguyệt liền nói lại chuyện của Tiểu Trạch, dì Mai lập tức bật cười: "Con à, dẫn Tiểu Trạch tới đây thì cứ tới, sao phải gạt con nó làm gì?"
"Dì Mai, mấy tháng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, con ngủ dậy sẽ nói với dì, bây giờ con mệt quá." Trình Ly Nguyệt ngáp không ngừng, đầu đau như búa bổ.
"Mau đi ngủ đi, phòng của con dì vẫn quét dọn hàng ngày đấy, không có bụi bẩn gì đâu!"
Trình Ly Nguyệt lập tức ôm lấy dì: "Dì Mai, dì tốt với con quá, con không biết phải cám ơn dì thế nào nữa."
"Nha đầu này, cám ơn gì chứ? Đợi dì già rồi, con dẫn con con tới thăm dì khi rảnh rỗi là được."
Trình Ly Nguyệt mắt rơm rớm lệ, ôm chặt dì không buông tay, dì Mai đẩy cô ra: "Đừng ôm nữa, mau đi ngủ đi kẻo mệt quá đấy!"
Trình Ly Nguyệt thơm mạnh một cái lên má dì, dì Mai cười ha ha nói: "Thật giống trẻ con."
"Dì chăm Tiểu Trạch giúp con, nó không ăn gì trên máy bay cả, dì nấu bát mì cho nó ăn là được."
"Biết rồi, lát dì sẽ nấu." Dì Mai nói xong liền mang trái cây đã cắt sẵn ra cho ba đứa nhóc.
Trình Ly Nguyệt về lại căn phòng mà cô đã sống suốt bốn năm, lập tức cảm thấy vô cùng ấm áp, cô thở dài, lấy một bộ đồ cũ trong tủ ra bước vào phòng tắm.
Tắm xong liền nằm lên giường, Trình Ly Nguyệt xoay người một cái là ngủ, cô thực sự đã kiệt sức.
Trong sân, ba đứa nhóc ngồi trên ghế, mỗi đứa cầm một miếng táo để ăn, Tiểu Trạch quả nhiên hỏi tới bệnh tình của dì Mai, dì Mai đã được Trình Ly Nguyệt dặn trước, liền gạt cậu nhóc một lần, Tiểu Trạch thấy tinh thần của dì rất tốt nên cũng yên tâm.
Mười phút sau, một đoàn xe màu đen lần lượt dừng lại trên con đường trước sân nhà dì Mai, dì Mai chưa bao giờ nhìn thấy đoàn xe nào sang trọng như vậy, trong lòng kinh ngạc, lẽ nào nhà dì có xích mích gì với người trong chính phủ?
Ba đứa nhóc quên cả ăn táo, đồng loạt nhìn về phía chiếc xe màu đen bá khí đi ở giữa, òa lên một tiếng.
Lúc này, vệ sĩ được huấn luyện bài bản bước xuống xe kéo cửa sau xe ra, một đôi giày da sáng bóng bước xuống, tiếp theo đó một bóng người tôn quý lạnh lùng bước ra.
Khi dì Mai còn đang kinh ngạc, chỉ thấy một giọng trẻ nhỏ giòn tan vun mừng vang lên: "Baba... baba..."
Cậu nhóc bên cạnh dì đứng bật dậy, đôi chân ngắn ngủn chạy như bay về phía người đàn ông vừa xuống xe.
Dì Mai sững sờ, vội vàng gọi: "Tiểu Trạch..."