Sở Nhan sau khi sinh xong, vóc dáng vẫn không hề thay đổi, rất đáng ngưỡng mộ, trong lòng cô ôm con gái vừa đầy tháng, gương mặt cô bé rất đáng yêu, tương lai sẽ vô cùng xinh đẹp
Chiến Tây Dương là cha, đích thân chăm sóc con gái, là một ông bố bác sĩ, cách chăm sóc con tuyệt đối miễn chê.
Sở Nhan thường ở bên nhìn anh chăm con, cô thì rất rảnh, chỉ phụ trách thơm con là được.
Sau khi ăn xong tiệc đầy tháng của nhà Chiến Tây Dương, ngày hôm sau, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu lại tiếp tục đi ăn một đám khác.
Đó là sinh nhật tiểu công chúa nhà họ Dạ, Dạ Nghiên Tịch vừa tròn bốn tuổi, thời gian thấm thoắt trôi qua thật nhanh.
Năm xưa hai đứa nhóc mới chào đời, bây giờ đã được bốn tuổi, hai cặp vợ chồng Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt, Dạ Lương Thành và Cung Muội Muội thì vẫn như xưa, không có gì thay đổi.
Chỉ biến thế giới của hai người thành thế giới của bốn người, bốn đứa bé hoạt bát đáng yêu đang nô đùa trong vườn hoa. Còn họ có thể rảnh rỗi ngồi trong vườn hoa uống trà trò chyện, ánh mắt dõi theo bóng dáng đám trẻ đang nô đùa.
Thời gian trở nên vô cùng yên bình và thư thả.
Một đám nhóc nối đuôi nhau đi đầu là Cung Vũ Trạch tiếp đó là hai bé gái, sau cùng là tiểu thiếu gia nhà họ Dạ đang ôm bình sữa nằm xe đẩy xem các anh chị vui đùa.
Thế giới của bọn trẻ rất đơn thuần và vui vẻ, họ thực sự mong rằng thời gian có thể dừng lại, lại hi vọng thời gian chậm hơn, để họ có thể cảm nhận được từng phút giây trưởng thành của con cái.
Nhưng thời gian vẫn trôi theo quy luật của nó, dần dần gọt dũa điêu khắc gương mặt của các con, mỗi năm qua đi sẽ biến thành hình hài của riêng các con.
Ăn tết xong, cả nước chấn động, hôn lễ của ngài tổng thống được cả thế giới chú ý, người dân chúc mừng, Tịch Phong Hàn dắt tay Sở Duyệt đứng ở lan can cung điện nước họ, vẫy tay chào người dân tới chúc phúc bên dưới.
Từ đó, bên cạnh tổng thống, mỗi khi xuất hành thường dắt tay phu nhân, lần đầu tiên thăm nước láng giếng đã để lại bóng dáng ân ái của họ.
Con cái trưởng thành nhưng ngoại hình của họ chỉ hơi thay đổi đôi chút, năm tháng như thể rất ưu ái cho họ, khiến họ không già đi, cuộc sống trở lên tinh tế và thú vị hơn.
Mười năm sau, trên một hòn đảo, một chiếc máy bay cá nhân hạ cánh xuống đảo, một nhóm trẻ nhỏ bước xuống khỏi máy bay, tuổi của bé nhỏ nhất mới tám tuổi, lớn nhất là mười chín tuổi.
Bảy đứa trẻ giống như một nhóm thiên thần vui vẻ bước xuống máy bay, sau lưng chúng từng cặp vợ chồng cũng dắt tay nhau bước xuống.
Đi đầu tiên là Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu, năm tháng dịu dàng không hề để lại quá nhiều dấu tích trên gương mặt họ, Trình Ly Nguyệt càng trở lên dịu dàng và xinh đẹp, Cung Dạ Tiêu trưởng thành và tuấn tú, càng có khí chất như một bậc đế vương, sau lưng là Cung Muội Muội dắt Dạ Lương Thành, Sở Nhan và Sở Duyệt, sau nữa là Chiến Tây Dương.
Bọn họ thay đổi không nhiều, các cô gái xinh đẹp và nho nhã, các chàng trai trưởng thành và quyến rũ, thay đổi nhiều nhất chính là con cái của họ.
Bảy đứa trẻ đứng cùng nhau giống như một nhóm thiên thần rất bắt mắt, ai ấy cũng rất nổi bật, những gương mặt khác nhau nhưng đều tinh tế và đẹp xinh.
Lần này không có Tịch Phong Hàn đi cùng, anh sẽ tới sau.
Đồng thời trên bầu trời còn có một chiếc máy bay nữa, là Lam Ca và Diệp Tiểu Thi dẫn các con của họ tới tham gia lần hội ngộ này.
Cả hòn đảo đã được họ bao trọn.
Trong nhóm người, nổi bật nhất là Cung Vũ Trạch, cậu cao chừng một mét tám lăm, mười chín tuổi, đang ở trong giai đoạn giữa thiếu niên và thanh niên, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, ngũ quan góc cạnh sắc nét, cậu thường xuyên tập thể hình nên vóc dáng cũng vô cùng hoàn mỹ không thể chê bai vào đâu được.
Trong đó bé nhất là con thứ hai của Tịch Phong Hàn, Sở Duyệt mãn nguyện sinh được một cô con gái, quả nhiên cô không phải thất vọng, có thêm một công chúa biết yêu thương ba mẹ, cuộc sống của cô và Tịch Phong Hàn càng thêm vui vẻ, anh trai cô bé cũng đã mười hai tuổi, một cậu bé đẹp trai với má núm đồng tiền dễ thương.
Sở Nhan và Chiến Dương Tây không sinh thêm con thứ hai, con gái của họ năm nay đã mười một tuổi, rất giống mẹ, tuổi còn nhỏ nhưng khí chất rất nổi bật, gương mặt có tướng của minh tinh.
Cung Vũ Ninh và Dạ Nghiên Tịch đã coi như là đại tiểu thư, hai cô bé đều đã mười bốn tuổi, tình cảm như chị em ruột. Cung Vũ Trạch đã trưởng thành, cậu có thế giới riêng của mình, còn hai đại tiểu thư như họ trở thành người cầm đầu bọn trẻ, dẫn chúng đi nô đùa.
Một tiếng đồng hồ sau, một chiếc máy bay cá nhân khác hạ cánh, Lam Ca và Diệp Tiểu Thi dẫn theo hai con xuống máy bay, hai đứa bé đều mang dòng máu lai, tướng mạo thiên về châu Á, ngũ quan có vẻ sắc nét của người phương tây, làn da mịn màng như người phương đông, là hai cậu chàng siêu đẹp trai, tập trung toàn bộ gen ưu tú của ba và mẹ, tuổi còn nhỏ nhưng đã rất đẹp trai và phong độ.
Trong khách sạn, có thêm hai đứa tẻ nữa dường như càng thêm náo nhiệt hơn, đàn ông có thú vui giải trí của họ, còn phụ nữ thì thích vừa trò chuyện và uống trà vừa chạy theo con cái.
Trong vườn hoa, các con tìm kiếm thú vui của mình, dưới cây cột kiểu dáng la mã, Cung Vũ Trạch không tham gia nô đùa với họ.
Cậu đeo tai nghe, hai tay gõ nhanh trên bàn phím laptop, chơi game theo dõi phá án độ khó rất cao, cậu có được sự thông minh và trí tuệ của ba, tương lai cũng cũng định thừa kế công ty của gia tộc, vì thế nhiều lúc cậu cũng đang chuẩn bị, Cung Dạ Tiêu muốn năm cậu hai mươi tư tuổi sẽ tiếp quản công ty, vì anh dự định sẽ cùng vợ sống thoải mái quãng đời còn lại, không muốn bị việc công ty phiền não nữa.
Cung Vũ Trạch có khí chất khá lạnh lùng, sau khi trưởng thành, dần dần ánh mắt và khí chất của cậu khiến người ngoài không dám lại gần.
Ánh mắt Cung Vũ Trạch đã không còn cảm giác của thiếu niên, bắt đầu dần dần trở lên sắc bén, người ngoài lần đầu nhìn thấy cậu trong đầu sẽ lập tức xuất hiện bốn chữ, tuấn nhã quý phái.
Cậu chính là thiếu gia do gia tộc giàu có bồi dưỡng trưởng thành thuộc loại điển hình. Lúc này cậu đang ngồi dưới bóng râm của cây cột, gương mặt tuấn tú bất phàm, làn da trắng trẻo mịn màng, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, đôi lông mày sắc như kiếm, sống mũi cao thẳng, tất cả đều làm toát lên sự cao quý và nho nhã của cậu.
Chính một chàng trai như vậy, lúc này một giọng nói đáng yêu vọng ra từ vườn hoa: "Anh ơi, chúng em muốn uống nước."
Là Cung Vũ Ninh gọi cậu.
Lập tức, nét mặt Cung Vũ Trạch trở nên dịu dàng, mỉm cười:"Để anh lấy cho các em!"
Sự lạnh lùng của cậu là đối với người ngoài, còn đối với người nhà, cậu sẽ rất cưng chiều.
Một lát sau, Cung Vũ Trạch xách một thùng nước tới vườn hoa, phát nước cho đám nhóc, đây là khí chất dịu dàng ấm áp của người anh cả.
Ba ngày sau, chuyên cơ của Tịch Phong Hàn cũng tới nơi, năm đôi vợ chồng tập trung đủ cả, cũng nhau trải qua kì nghĩ dưỡng của họ trên hỏi đảo này.
Nơi này cũng là thiên đường nô nghịch của trẻ nhỏ.
Bãi biển sạch sẽ như trăng lưỡi liềm, một đoàn người đi tản bộ, ánh hoàng hôn phía xa kéo dài bóng của họ, phía trước là tiếng cười đùa không ngớt của đám trẻ đang chạy nhảy.
Hoàng hôn trở nên ấm áp hơn, náo nhiệt hơn.
Câu chuyện của năm cặp vợ chồng tới đây kết thúc. Tiếp theo sẽ vẫn còn tiếp nối! Có muốn xem tình yêu của lớp trẻ hay không? Nếu muốn xem có thể tiếp tục theo dõi! Đầu tiên sẽ là Cung Vũ Trạch đẹp trai nhất của chúng ta!